Ngày hôm sau, Khương Nguyên và Lý Thụ nộp báo cáo phân tích cho Tô Diên, cũng nói ra điều mình tâm đắc: "Chúng em nghĩ dưa hấu bán không được là vì gần đây có chợ rau, ở đó có nhiều loại dưa để lựa chọn hơn. Còn nữa, cư dân ở đây nhận phúc lợi từ đơn vị, mùa hè được phát dưa hấu, nước ngọt. Nói chung là bọn em chọn sai địa điểm."
Thấy họ phân tích rành rọt như vậy, Tô Diên cười hài lòng, gợi ý: "Thật ra, các em có thể bán ở gần tòa nhà bách hóa, ở đó nhiều người qua lại, chắc chắn sẽ bán được."
Nghĩ đến xe dưa hấu nặng nề, Lý Thụ xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói: "Nhưng hình như chỗ đó không cho bày hàng rong, hay là đổi chỗ khác đi."
Nhưng Tô Diên vẫn nghĩ rằng khu vực gần tòa nhà bách hóa là nơi lý tưởng để bán hàng.
"Các em có thể phân tích thử xem, ở đó người qua lại đông, trời lại nóng, bán những thứ giải khát chắc chắn sẽ có khách. Nếu cảm thấy bán cả quả dưa không tiện, có thể cắt thành từng miếng hoặc từng khối nhỏ bán, miễn là bán được thì mọi thứ đều có thể linh hoạt."
Hai người nghe xong, không khỏi suy nghĩ sâu xa, sau đó lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, cảm kích nói: "Cảm ơn cô giáo, bọn em hiểu rồi! Giờ chúng em sẽ đi bán dưa hấu ngay!"
Tô Diên ngăn họ lại kịp thời, cho họ mượn chiếc xe đạp không sử dụng ở nhà, cười khích lệ: "Cố lên! Chúc hôm nay các em may mắn!"
Sau khi tiễn hai người đi, Tô Diên trở về phòng thay bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Thẩm Như và thím bảo mẫu dẫn theo hai đứa nhỏ chuẩn bị đi chơi, vừa vặn gặp cô.
"Con đi đâu vậy?"
Tô Diên mỉm cười với họ, ra vẻ bí mật nói: "Đợi con về sẽ kể cho mọi người, tạm biệt!"
Nói xong, cô như chú chim nhỏ, bước đi nhẹ nhàng.
Ba mươi phút sau, Tô Diên đến trước cửa nhà xuất bản, mẹ Chu phấn khởi từ bên trong chạy ra, thấy cô mồ hôi rịn trên trán, không khỏi thương xót: "Trời nóng thế này, chúng ta vào trong đi, trong nhà mát hơn."
Ngay sau đó, bà ấy dẫn cô vào văn phòng, mẹ Chu bật quạt điện, rót một cốc nước lọc, sau đó ngồi xuống ghế sofa đối diện cô, cười nói: "Chúc mừng cháu nhé, cuốn sách bổ trợ mới xuất bản bán rất tốt, phản hồi cực kỳ tốt. Giờ đây cháu đã là anh hùng trong lòng các thí sinh rồi, cháu có nghĩ đến việc xuất bản thêm một bộ sách bổ trợ nữa không?"
Tô Diên uống một ngụm nước lọc trên bàn, khiêm tốn nói: "Khả năng của cháu có hạn, tạm thời chưa có ý định đó. Dì Chu, dì nói quyển tiểu thuyết của cháu đã in xong, dì có thể cho cháu xem không?"
Hôm nay cô đến đây vì việc này, nên có chút sốt ruột.
Mẹ Chu tỏ vẻ hiểu ra, vội đứng dậy lấy sách: "Đúng đúng, mải nói về sách bổ trợ mà quên mất việc chính."
Bà ấy lấy ra hai quyển sách dày cộm từ ngăn kéo bàn làm việc, đưa đến trước mặt Tô Diên, khen ngợi: "Ai trong nhà xuất bản cũng đọc sách của cháu, mọi người đều nói rất hay, sau khi xuất bản chắc chắn sẽ bán rất chạy!"
Tô Diên cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve quyển sách, mùi mực in mới tỏa ra thơm ngát, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu.
Giống như nuôi dưỡng đứa con nhiều năm, một ngày nào đó sinh ra, cảm giác kích động không thể diễn tả.
Cô từ từ lật mở cuốn sách, bên trong in ấn rõ ràng, đoạn văn rành mạch, cô lật vài trang rồi bày tỏ sự hài lòng.
Mẹ Chu tặng hai quyển sách này cho cô, đồng thời đưa cho cô một khoản nhuận bút không nhỏ, bảo cô nhận lấy.
"Dưới tình huống bình thường thì kế toán mới là người thanh toán cho cháu, nhưng vì biết hôm nay cháu đến nên tôi tự quyết định giao tiền cho cháu luôn. Cháu kiểm tra xem có đúng không?"
Tiền nhuận bút sách bổ trợ lần này còn nhiều hơn lần trước, tổng cộng là tám nghìn tệ! Lần đầu tiên Tô Diên kiếm được nhiều tiền như vậy, không khỏi nuốt nước bọt.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, kiểm tra chi tiết nhuận bút, cuối cùng không có vấn đề gì, rồi cất giữ kỹ lưỡng khoản tiền lớn này.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.