Anh ta không nói thêm gì nữa, Tô Diên thấy vậy giả vờ đi xem cây ngô đồng trong sân, rồi nói chuyện với chủ nhà về giá bán.
Vì là người quen, mà chủ nhà cũng đang gấp rút ra nước ngoài làm ăn, nên đã đưa ra một mức giá rất hợp lý, bốn mươi sáu nghìn nhân dân tệ.
Mức giá này đối với nhiều người mà nói, quả thực là một con số khổng lồ. Tô Diên đã chuẩn bị tâm lý trước, thể hiện sự bình tĩnh: "Nhà của ông có thể chuyển nhượng hợp pháp không? Tôi không muốn sau khi mua rồi lại gặp rắc rối."
Chủ nhà hiểu ý cô, vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Cô cứ yên tâm, trước khi tôi đi nước ngoài, tôi sẽ hoàn thành mọi thủ tục, tuyệt đối không gây phiền phức cho cô."
Nghe ông nói vậy, Tô Diên mới yên tâm.
Cô thương lượng xuống còn bốn mươi lăm nghìn, hai bên ký kết hợp đồng mua bán.
Một tuần sau, Tô Diên đã nhận được sổ đỏ, để tỏ lòng cảm ơn, cô còn mời Trịnh Luân đến nhà ăn cơm.
Vì sợ Phó Mặc Bạch lại ghen, tối hôm trước khi mời khách, cô đẩy người đàn ông lên giường, dỗ dành rất lâu, anh mới đồng ý không ghen tuông lung tung.
Ngày mời khách.
Trịnh Luân diện bộ vest bảnh bao, tay cầm các món quà cao cấp đến thăm, trông chẳng giống như chỉ đến ăn cơm, mà như đang đến cầu hôn.
Thẩm Như mời anh ta vào nhà, cười hỏi: "Cháu với Diên Diên cùng tuổi phải không? Cháu kết hôn chưa?"
Để gây ấn tượng tốt với người nhà họ Giang, Trịnh Luân tỏ ra lịch thiệp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-la-thien-kim-gia-trong-van-nien-dai/2714097/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.