Lục Minh Phong lạnh nhạt nhìn chàng trai trẻ trên ghế sofa.
Tô Dĩ Trần dùng khuỷu tay dựa vào ghế, từ từ ngồi dậy, có thể thấy rõ vết hằn trên cổ tay, vô cùng đáng sợ, chiếc áo rách bên eo để lộ vết m.á.u trên da thịt. Chàng trai cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, cảm thấy bất công, nhưng vẫn không dám làm trái lệnh của Cố Hàn Chu.
Chỉ dám im lặng, đứng lên rót trà cho khách.
Lục Minh Phong thu lại ánh mắt, dập tắt một chút đồng cảm khác thường trong lòng, anh ta cúi đầu, chú ý đến đống tài liệu trên sàn.
Cụm từ "La Khánh Phong" "ra tù" đập vào mắt.
"Dừng lại." Cố Hàn Chu lạnh lùng ra lệnh.
Tô Dĩ Trần quay người, đôi mắt trong veo hơi ngạc nhiên: “Anh Cố?”
Cố Hàn Chu nhíu mày, chỉ vào đống tài liệu trên sàn: "Nhặt lên."
"Vâng..."
Tô Dĩ Trần ngồi xổm xuống, nhặt tất cả tài liệu lên, vì bên eo quá đau, nên anh chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ, cổ tay trắng nõn hằn một vết đỏ do thắt lưng siết chặt, trông vô cùng đáng sợ.
Anh vươn tay nhặt tài liệu, có một tờ giấy đang bị chân Lục Minh Phong dẫm lên.
Tô Dĩ Trần ngước mắt lên, nói: “Xin anh nhấc chân ra.”
Lục Minh Phong lùi lại một bước, anh ta thờ ơ nhìn chàng trai trẻ đang sắp xếp tài liệu gọn gàng, sau đó vào bếp rót nước bưng trà, vô cùng bận rộn. Tô Dĩ Trần làm những công việc như một bảo mẫu, như một đầu bếp hiền lành của gia đình.
“Tổng giám đốc Lục, ngồi đi.”
Cố Hàn Chu chỉnh lại quần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/1410589/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.