Thương cho sự bất hạnh của người khác, nhưng giận họ không biết đứng lên đấu tranh.
“Chuyện tình yêu của mấy người, không liên quan tới em!” Cố Khinh Chu dậm chân lên lầu.
Cậu ta tức giận nằm sấp trên giường, nhìn chiếc vòng đỏ ở cổ tay, tức giận nhỏ giọng mắng: “Anh xứng đáng không được coi trọng, đáng bị hiểu lầm, đầu óc thiếu suy nghĩ, trong đầu chỉ biết nghĩ đến chuyện yêu đương, đồ ngốc.”
Cố Khinh Chu tức giận tháo vòng tay ra định ném đi, nhưng lại cảm thấy tiếc nuối, cậu ta để nó trong lòng bàn tay, chăm chú ngắm nhìn, chàng thanh niên mười tám tuổi không thể giấu đi nỗi lòng mình, nhìn vào sợi dây đỏ, hốc mắt đỏ lên: “Tô Dĩ Trần, anh là một kẻ cực kỳ ngốc nghếch, anh ấy không thích anh, chỉ coi anh là thế thân của người khác, anh trao tình cảm cho anh ấy làm gì vậy chứ? Đầu óc anh không biết suy nghĩ sao? Anh thích anh trai tôi làm gì?”
“Anh thích anh trai của tôi đến vậy sao?”
Cố Khinh Chu nắm chặt chiếc vòng trong tay, cảm xúc bấy lâu nay cậu ta muốn giữ kín trong lòng, giờ phút này đã bộc lộ ra ngoài.
Nếu, nếu người Tô Dĩ Trần thích là mình thì tốt biết mấy…
…
Tối đó, Cố Hàn Chu và Tô Dĩ Trần đã bay đến Los Angeles. Bọn họ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi ở khách sạn bên cạnh, sau khi nghỉ ngơi một ngày, bảo tài xế riêng đi đến Thung lũng Hoa Hồng.
Thung lũng Hoa Hồng là điểm tham quan nổi tiếng của Los Angeles, với những cánh đồng hoa hồng đầy màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/1410630/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.