"Tô Tô, quay người lại đi."
Tô Dĩ Trần nghe vậy liền quay sang, Bùi Túc Nguyệt ôm eo anh, cúi xuống hôn lên vành tai anh.
Tai nhanh chóng đỏ lên.
Tô Dĩ Trần nắm chặt cổ áo của Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt vô thức liếc nhìn ra phía sau cậu, sợ rằng ai đó sẽ xuất hiện, phát hiện ra tư thế mờ ám của bọn họ.
“Cậu vậy mà không sợ bị họ phát hiện.”
Tô Dĩ Trần cố tình hạ giọng xuống thật thấp.
Ngón tay Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng đặt lên cằm Tô Dĩ Trần, cậu cúi đầu nhìn anh, đôi mắt phượng đong đầy ý cười: "Tô Tô đỏ mặt rồi, có phải đang ngại không?"
Tô Dĩ Trần trừng mắt nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Sau đó nắm lấy cổ áo cậu, đẩy ra sau, khẽ nói: "Cút."
Bùi Túc Nguyệt lùi lại một bước, con môi cười: "Được thôi, em cút liền đây, cút vào lòng Tô Tô."
Tô Dĩ Trần quay người lại, cầm lấy quần áo cần giặt, bỏ vào máy giặt, nhấn nút. Bỗng anh nghe thấy tiếng Cố Hàn Chu vang lên, giọng ra lệnh không thể cãi lời:
"Tô Tô, lại đây."
Tô Dĩ Trần định bước đi.
Bùi Túc Nguyệt kéo tay anh lại, lắc đầu, tự mình đi ra ngoài.
“Anh Hàn Chu, em muốn hỏi Tô Tô một số chuyện, để Khinh Chu rửa bát đi, coi như rèn luyện kỹ năng làm việc nhà.”
Vừa nói xong, Cố Khinh Chu lập tức than vãn: "Ai muốn rửa bát chứ?!"
Sắc mặt Cố Hàn Chu không thay đổi, chỉ vào bát đũa trên bàn: "Đi rửa."
Cố Khinh Chu dù mặt mày ủ rũ, nhưng vẫn nghe lời anh trai, đứng dậy đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/1410661/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.