"Được lắm!"
Ông chủ Hoàng định đứng dậy, dẫn theo đám thuộc hạ rời đi.
Tuy nhiên, ông ta bị Chân Thuận và Giả Nghịch giữ lại, không thể đứng lên.
Ông chủ Hoàng nhìn quanh một lượt, gương mặt đầy tức giận, nói: "Mấy người còn muốn làm gì? Mấy người không phải nghĩ rằng chỉ với hai vệ sĩ này có thể bắt được chúng tôi chứ? Hay mấy người nghĩ cảnh sát có thể làm gì chúng tôi?"
Vân Mộ Kiều mỉm cười, bình tĩnh đáp:
"Vậy thì cứ thử xem."
Nghe vậy, ông chủ Hoàng lập tức xoay người, thoát khỏi sự kìm kẹp của Chân Thuận và Giả Nghịch, lùi lại phía sau đám thuộc hạ, tạo dáng chuẩn bị phòng thủ.
Vân Mộ Kiều vỗ tay: "Vào đi."
Khoảng mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen lần lượt bước vào, lặng lẽ, khí thế mạnh mẽ.
Vân Mộ Kiều chơi đùa với ngón tay của Trì Tiện, cười nói: "Ông chủ Hoàng không phải nghĩ rằng tôi sẽ chỉ đi một mình đấy chứ?"
Gương mặt ông chủ Hoàng càng trở nên khó chịu.
"Con đàn bà thối, cô dám lừa tôi!"
Vân Mộ Kiều không thèm nhìn ông ta ta lấy một cái, quay đầu nói với chỗ ngồi đang trống không của Vân Cảnh Tiêu:
“Vân Cảnh Tiêu, cổ phần còn bán không?”
Bị gọi tên đột ngột như vậy, Vân Cảnh Tiêu, đang trốn dưới bàn, run rẩy một cái.
Khó khăn lắm mới chống tay lên bàn, ló đầu ra nhìn xung quanh.
Xác nhận không có chuyện đánh nhau, ông ta mới run rẩy di chuyển người về lại ghế, trả lời câu hỏi của Vân Mộ Kiều.
“Bán, tôi bán cho cô.”
“Một trăm năm mươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-zhihu/2764051/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.