Đến cửa thành, thấy dân chúng tụ tập thành đám đông đứng chỉ trỏ lên cửa thành, Hàn Thiên Phong và những hạ nhân đi theo cũng nhìn lên. Cái...cái gì thế này?
Những người đang bị treo trên thành kia không phải là mấy vị tiểu thư lúc nãy sao, còn có...còn có một số vị đại thần trong triều, những mỹ nhân xinh đẹp kia không phải là phi tử của hoàng thượng sao,... ? Đặc biệt, người nam nhân bị treo ở giữa, người đó, người đó chính là hoàng thượng mà.
Chuyện gì thế này, tại sao...tại sao những người có thân phận lớn như vậy lại bị treo ở cửa thành vậy ? Thậm chí còn trong bộ dáng bất nhã như vậy nữa, y phục thì bị lột sạch, trên người còn bị viết những từ ngữ nào về tên, chức vụ... còn bị viết 'ta là ngựa giống' hoặc 'ta là ngựa cái' nữa chứ. Vũ nhục, đây chắc chắn là vũ nhục hoàng thất, không, là vũ nhục cả Thiên Nguyệt quốc. Là ai? Là ai dám to gan như vậy?
Thấy tình cảnh của bọn họ, Bạch Tuyết Linh rất chi là vui vẻ, hừ, dám động đến người của ta, đúng là muốn tìm ngược. Như nhận thấy được sự vui vẻ trong mắt nàng, Hàn Thiên Phong không biết nói gì, dù hắn sủng nàng đến đâu, yêu nàng nhiều thế nào, nhưng người kia cho dù không thích hắn, mà hắn cũng không ưa gì người kia đi chăng nữa thì cũng là phụ hoàng của hắn, hắn cũng không thể nào cứ đứng đó nhìn được.
- Nàng có thể thả họ không ?
- Sao vậy? Không nỡ sao ?
Bạch Tuyết Linh trào phúng nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-quy-nuong-tu/1143716/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.