Bạch Tuyết Linh nhẹ giọng gọi. Bỗng một bóng đen dần xuất hiện trước mắt nàng.
Như tên gọi, Vô Ảnh là một chiếc bóng không có hình thù nhất định vì được tạo nên từ vô số oán niệm của người chết mà nàng tình cờ thu phục được.
Tuy nói là không hình dạng, nhưng Vô Ảnh vẫn toát lên sự kính sợ đối với nàng. Cung kính chờ nàng hạ lệnh.
- Trước đem tên hoàng đế và mấy tên có liên quan đến việc nạp thiếp trong phủ toàn bộ lột sạch y phục đem treo trước cửa thành, ba ngày sau đổi nơi khác. Nhớ kĩ, viết tên và chức vụ lên người bọn họ, nam ghi thêm 'ta là ngựa giống', nữ ghi'ta là ngựa cái'. Không có lệnh của ta, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng không được phép thả người.
- Sau đó về Bạch Quỷ cốc điều động một nửa thần thú và thánh thú lên san bằng cung đình của ngọc đế cho ta, giữ lại điện của vương hậu. Ngoài ra tùy các ngươi quậy phá, ai ngăn cản cứ việc xử lý, không cần nể bọn họ là ai, chỉ cần không lấy mạng là được.
- À, tiện thể đem toàn bộ nữ nhân vừa vào phủ ném ra ngoài, tiện thể treo mấy ả như vậy luôn đi. Được rồi, ngươi có thể đi.
Nghe Bạch Tuyết Linh phân phó xong, Vô Ảnh cung kính cúi người rồi biến mất.
Cùng lúc đó, ngoài cửa có người tiến vào.
- Linh nhi.
Hàn Thiên Phong bước vào, thanh âm đáng thương gọi nàng.
- Ngươi quên những gì ta nói?
Nàng nhìn cũng không thèm nhìn hắn, thanh âm nhàn nhạt, lạnh lùng khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-quy-nuong-tu/1143717/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.