-Không đi.
Nàng vừa nói xong, trong đại sảnh bỗng im ắng không một tiếng động. Vương phi đây là kháng chỉ sao? Bọn hạ nhân cùng Lý công công cùng chung một suy nghĩ. Riêng Hàn Thiên Phong nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh nhìn nàng mỉm cười.
Nương tử của hắn thật thú vị nha, ngay cả lời của hoàng thượng cũng không thèm để ý, hắn nên nói gan nàng lớn hay nàng ngốc đây. Mặc dù chính hắn cũng chẳng thèm coi hoàng Thượng ra gì.
Nếu Bạch Tuyết Linh biết suy nghĩ của hắn lúc này chắc sẽ đem hắn chỉnh một trận, dám nói nàng ngốc, ngay cả ngọc đế còn không dám nói nàng ngốc, vậy mà tên tiểu tử này dám nói vậy.
- Vương...vương phi, đây là ý chỉ của hoàng Thượng.
- Thì sao?
- Người không thể kháng chỉ.
- Nếu Vương phi không thích thì không cần vào, ngươi về nói với hoàng Thượng Vương phi không muốn vào cung
Hắn lên tiếng nói làm cho Lý công công không biết nói sao nữa, hắn không ngờ rằng Hàn Vương lại cưng chiều Vương phi như vậy, cho dù là lệnh của hoàng Thượng cũng dám không nghe.
- Không còn gì nữa thì mời Lý công công về cho, quản gia, tiễn Lý công công.
- Dạ, Vương gia.
Quản gia bước lên cung kính đuổi khách.
Trở về phòng, Bạch Tuyết Linh lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ ai đó đang đáng thương nhìn nàng. Ô ô nương tử lại không để ý đến hắn rồi, không thể để nàng quên luôn hắn đang ở đây, hắn đành tìm chuyện để nói.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-quy-nuong-tu/1143726/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.