“Đi đến Vĩnh An Môn đi.” Ta thẳng lưng, tiếp tục bước về phía trước.
Ta cố ý lờ đi ánh mặt trời chói chang, lờ đi con đường lát đá cứng rắn dưới chân, lờ đi những bức tường cung cao vời vợi.
Ta lại đến Vĩnh An Môn, lại nhìn thấy những đóa hồng trắng đang nở rộ.
“Có cần sai người mang vào cung trồng không ạ?”
“Không cần.” Ta mỉm cười lắc đầu: “Chi bằng cứ để chúng leo lên.”
“Như vậy chúng sẽ thuận thế bò dọc theo tường cung.”
Ta ngẩng đầu, xuyên qua Vĩnh An Môn nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài ba thành: “Ma ma xem, bầu trời bên ngoài xanh đến nhường nào.”
“Nương nương nói đùa rồi, bầu trời trong cung cũng xanh vậy thôi.”
Đúng vậy, bầu trời trong cung cũng xanh, nhưng ta lại chẳng thể nào nhìn thấy. Không biết từ ngày nào, những gì lọt vào mắt ta chỉ còn lại tường son ngói biếc, cây khô đèn lạnh…
“Ma ma nhờ người bên Thái Y Viện, thay ta mang chút quà mừng đến cho Ngụy đại nhân và Bảo Nhi đi.”
“Nương nương không đích thân đi sao?”
“Không đi nữa…” Ta thu lại ánh nhìn, xoay người bước về nội cung.
Vĩnh An Môn ngày càng xa dần, nhưng ta lại có cảm giác như bên ngoài cánh cổng ấy có một tiểu cô nương đang đứng.
Thân hình nàng ấy còn chưa phát triển hết, giọng nói vẫn non nớt ngây thơ.
Nàng ấy nói: “Ta thật muốn đến Vĩnh An Môn xem thử quá…”
1
Ta là Lâm Đức Toàn, năm hai mươi tuổi đã theo hầu Hoàng thượng, tính đến nay đã mười bảy năm.
Hôm nay, khi thấy nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-sac-tuong-vi-luc/2983562/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.