Đôi mắt Dương Hàm Mặc âm trầm vẻ mặt vô cùng khó coi, bên chân còn đặt một vali lớn, Quý Nghiên vừa nhìn trận thế này thì liền bối rối.
“Anh…”
Dương Hàm Mặc không đợi cô nói xong, trực tiếp kéo vali vòng qua Quý Nghiên đi vào nhà.
Quý Nghiên liền đuổi theo, “Này, Dương Hàm Mặc.”
Mộc Tây nghe được tiếng liền nhướng người ra xem, nhất thời đuôi lông mày nhếch lên: “Chuyện gì vậy?”
Dương Hàm Mặc dừng bước lại, đẩy vali tới bên sofa, xoay người lại, bóng dáng vô cùng cao lớn mang theo áp bức đứng ở trước mặt Quý Nghiên.
Bổ xuống một câu: “Tại sao không nói cho anh biết?”
Quý Nghiên cảm nhận được trên người anh đang tản ra tức giận, mím môi nói: “Không có gì đáng nói.”
“Quý Nghiên” Dương Hàm Mặc rống to, “Con mẹ nó! Em còn có thể vô tâm đến mức nào nữa đây?”
Quý Nghiên thở dài, cô biết sau khi mình về nước có thể sẽ không được sống yên tĩnh mà.
Quý Nghiên nhẹ nhàng mở miệng: “Hàm Mặc, em đang học cách quên đi. Anh cứ nhắc tới hoài như vậy, liệu có thay đổi được gì không? Tất cả đã không thể trở về như trước được nữa, bây giờ việc em có thể làm chính là quên đi Mạnh Thiếu Tuyền, không gặp Quý Nhu, cố gắng hết mức coi bọn họ như người xa lạ. Như vậy thì trong lòng của em mới không cảm thấy khó chịu, mới có thể bình thản đối mặt với bọn họ. Có lẽ em ích kỷ, nhưng bây giờ em chỉ có một suy nghĩ, đó là phải quên toàn bộ sạch sẽ mấy con người phiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-thieu-gia-cung-chieu-vo-nhu-mang/2089483/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.