"Nghiên Nghiên, con đừng nghe con bé nói càn. Tiểu Nhu là bị kích thích, cho nên mới không lựa lời nói, cảm xúc hiện tại của con bé rất không ổn định, con đừng trách nó." Lữ Mỹ tranh thủ thời gian nói với Quý Nghiên.
Quý Nghiên hỏi: "Mẹ, đây là sự thực sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Lữ Mỹ phủ nhận."Con là con gái của mẹ với cha con, ngoan, dáng vẻ Tiểu Nhu bây giờ, mình nói cái gì chính mình cũng không biết. Con ngàn vạn đừng để ở trong lòng, con nghĩ, nếu như con không phải là con gái Anh Bình, lấy tính tình của ông ấy, làm sao có thể cam nguyện nuôi con nhiều năm như vậy?"
Quý Nhu còn muốn nói điều gì, lại bị Lữ Mỹ lanh tay lẹ mắt bụm miệng.
Quý Nghiên suy nghĩ một chút cũng có thể, lời nói Quý Nhu có rất nhiều chỗ sơ hở. Lại không nói Quý Anh Bình cũng sẽ không thay người khác nuôi con gái người ta, huống chi. . . . . .
"Nghiên Nghiên, Tiểu Nhu con bé giằng co lâu như vậy, cũng mệt mỏi. Nếu không con mang Hàn Mặc cùng bọn họ đi ra ngoài trước, để cho con bé nghỉ ngơi thật tốt đã." Lữ Mỹ thử thăm dò nói.
"Vâng."
Quý Nghiên gật đầu, lôi kéo Mộc Tây cùng Dương Hàn Mặc ra cửa.
"Công ty còn có việc, anh đi trước."
Vừa đi ra cửa phòng bệnh, Dương Hàn Mặc dẫn đầu nói. Cũng không đợi Quý Nghiên trả lời, liền hướng hành lang để đi tới.
Quý Nghiên nhìn bóng lưng của hắn, muốn nói cái gì, lại giống như nói gì đều không đúng.
"Hai người các cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-thieu-gia-cung-chieu-vo-nhu-mang/2089515/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.