Quý Nghiên rời khỏi nhà họ Phượng, ngồi trên xe, Bạch Thắng nắm tay cô, khẽ cau mày. "Sao lạnh vậy?"
"Em không sao." Quý Nghiên nói.
Lần này cũng không có chống cự anh đụng vào.
Sau một lát, cô nói: "Tiểu Bạch, tại sao Tư Ngọc lại bị nhiễm bệnh?"
Bạch Thắng có chút dừng lại.
Cô nhận ra sớm hơn anh dự tính.
Hô hấp của Quý Nghiên nhất thời hơi chậm lại, quả nhiên. . . . . .
"Cũng không phải vô tình bị nhiễm có đúng không?" Giọng nói của cô dính vào chút cảm xúc.
Bạch Thắng lẳng lặng nói: "Chú Joy nói lúc cô ấy bị đưa vào chỗ cách ly thì đã mắc bệnh được ba bốn ngày rồi, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cơ thể của mình tự mình biết, cũng không có khả năng muộn như vậy mới phát hiện. Anh đã cho người điều tra, cô ấy đã từng tiếp xúc với người bệnh."
Lời như vậy bị anh hời hợt nói ra lại như một quả boom nặng ký, hung hăng đánh vào trong đầu Quý Nghiên.
Cô bất khả tư nghị nói: "Nói cách khác, Tư Ngọc muốn . . . . ."
Tự sát.
Hai chữ này cô không nói ra miệng.
Nhưng cô biết Bạch Thắng hiểu ý của cô.
"Có thể nói là như vậy."
"Tại sao?" Quý Nghiên nghĩ không ra, nếu như cô ấy thật sự có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình thì vẫn còn rất nhiều cách khác, hoàn toàn không cần phải phí sức đi một vòng lớn như vậy. Nhưng nếu như không phải là như vậy thì những biểu hiện và lời nói kỳ quái trước khi đi kia lại không giải thích được.
Bạch Thắng nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-thieu-gia-cung-chieu-vo-nhu-mang/41517/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.