5.
Trong phòng ngủ, Trịnh phu nhân sau khi tỉnh lại đã uống liền ba bát canh định tâm, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, lắng nghe lão gia thuật lại những chuyện vừa xảy ra.
“Nhưng mà... những con quái vật bốn cánh ấy...” Trịnh lão gia quay đầu nhìn Đào Yêu, lại đưa tay dụi mắt mạnh một cái: “Đến giờ ta vẫn không dám tin là mình nhìn nhầm. Cô nương Đào Yêu, có thể giải thích rõ ràng được không?”
“Thần nữ bị oan, nhảy sông tự vẫn, hóa thành ‘Đào Khí’, vẻ ngoài như chim huyền điểu, có bốn cánh, móng to, thân nhỏ nhưng sức mạnh rất lớn. Gặp người chết có oan khuất, thì ẩn trong lưng họ, thừa lúc đêm khuya mang người đó ra ngoài nhằm cảnh tỉnh người sống. Nếu xoa dịu được oán khí thì chúng sẽ tiêu tán, chứ không phải yêu quái xấu xa gì cả.” Đào Yêu thuận theo lời ông, nói rõ thân phận của bốn sinh vật kia ra, lại sợ họ bị dọa thêm, bèn bổ sung: “Chúng là yêu quái tốt, chỉ có điều đầu óc đơn giản, đời này chẳng thích làm gì, chỉ không chịu nổi những người chết oan uổng. Hễ gặp là chúng chui vào thi thể, rồi mang người ta ‘trở về’, không làm được chuyện gì khác nữa, chỉ có thể như các vị thấy đó, nửa đêm trông thấy công tử nhà các vị ‘quay lại’.
Yêu lực của chúng tuy không thể khiến người chết sống lại, nhưng lại có thể làm chậm quá trình phân hủy. Nếu không ra tay ngăn cản, thì chúng rất có thể ngày ngày đều làm chuyện ấy, khiến các vị liên tục bị hoảng sợ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-yeu-pho-5-sa-la-song-thu/2921178/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.