4.
Đã là ngày thứ ba nàng ở lại thôn Long Vỹ, vậy mà vẫn chưa thể rời đi.
Trên đường đến đây, nàng cũng đã đi qua không ít thành trấn làng mạc, tuy chẳng nơi nào gọi là phồn hoa, nhưng cũng không đâu hoang vu như nơi này, cả thôn chỉ còn một hộ gia đình. Lão Hoắc mất rồi, giờ chỉ còn lại Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận trông nom. Những căn nhà khác đều trống không. Nếu không nhờ nhà Lão Hoắc còn chút hơi người, nơi đây chẳng khác gì một ngôi làng ma bị quên lãng.
Hà Đông Lai kể, nửa tháng trước, Vương Đại Tuyền ở đầu thôn đã dắt cả gia đình rời đi, từ đó, họ cũng mất luôn người hàng xóm cuối cùng. Vương Đại Tuyền là người tốt, trước khi đi còn để lại ít lương thực cho họ. Khi ấy Lão Hoắc vẫn còn, tiễn người ra khỏi thôn, câu cuối cùng Vương Đại Tuyền nói với lão là: “Đừng ở lại nữa, nơi này thật sự chẳng còn gì.”
Dưới ánh nắng sớm, Lão Hoắc vẫy tay, mỉm cười chúc: “Thượng lộ bình an.”
Nàng, người đã làm “A Hảo tỷ” suốt ba ngày, lúc này đang đứng trước mảnh vườn rau sau nhà. Trong luống rau mọc lưa thưa mấy loại rau xanh chẳng biết tên, trông có vẻ héo hắt. Ba con gà đang nhẩn nha mổ đất ở mép vườn, hai đứa trẻ bận rộn gia cố ổ gà bên cạnh. Bọn chúng còn đặt tên cho lũ gà: Đại Tráng, Nhị Tráng, Tiểu Tráng, đó là kỳ vọng giản đơn nhất của chúng. Trong thế giới của chúng, trứng gà còn quý hơn cả vàng, mà thật ra chúng chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-yeu-pho-5-sa-la-song-thu/2921187/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.