"Ục ục."
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Bách Dịch Nhiên cứng đờ mặt, hắn không có thói quen ăn sáng. Sau khi thi xong, hắn lôi Vương Viễn Tân ra ngoài đánh nhau, mãi cho đến khi Ngu Thư Niên đến, hắn vẫn chưa có thời gian ăn trưa, lúc nãy lại uống một hơi hết nửa chai nước lúc bụng đói, dạ dày không chịu nổi nữa liền lên tiếng phản đối.
"Tôi cũng đói rồi." Ngu Thư Niên cầm chai nước còn dang dở trên tay đứng dậy, "Đi thôi, tôi mời, quán nào trên con phố này cũng được."
Bách Dịch Nhiên bất giác nhìn theo Ngu Thư Niên: "Không..."
"Coi như là phần thưởng cho hành động nghĩa hiệp của cậu." Không nhắc đến chuyện của Vương Viễn Tân, Ngu Thư Niên nghĩ ra một lý do, nói xong lông mày cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười.
"Hả?" Bách Dịch Nhiên định từ chối, nhưng câu nói của Ngu Thư Niên đã khiến hắn lạc đề, nghĩ đến việc cả con phố này món nào cũng chỉ tầm mười lăm tệ là cao nhất, còn được tặng thêm chai Coca, liền bật cười lắc đầu trêu chọc: "Phần thưởng như vậy có phần qua loa quá đấy."
Miệng thì nói vậy, nhưng Bách Dịch Nhiên cũng đứng dậy, thuận tay khoác vai Ngu Thư Niên, vừa đi vừa nói: "Mời cơm ở con phố này không tính, ít nhất cũng phải là bữa ăn thịnh soạn trên ba mươi tệ mới được."
Bữa ăn thịnh soạn thì không kịp rồi.
Tìm một quán mì cũng chẳng có.
Con phố này vào buổi trưa và buổi tối, khi học sinh tan học là lúc đông đúc nhất, thời gian khác đều là lúc chuẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bai-tho-ngot-ngao-viet-trao-em/1088578/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.