Chương 17: Vận may
***
Trong rừng, những ngọn trúc xào xạc đung đưa, bóng trúc rung rinh dưới ánh sáng mờ nhạt. Tạ Huyền tựa vào thân cây, mắt nhìn về phía thôn làng – nơi chiến dịch “dẹp loạn” đang diễn ra, chỉ khẽ nhướng mày tỏ vẻ thờ ơ.
Ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn Đường Gia Thiện và Từ Sơn Sơn. Không, nói chính xác hơn, sự chú ý của hắn tập trung vào Từ Sơn Sơn. Hắn thấy nàng dứt khoát g**t ch*t La Dịch một cách không hề bình thường – không phải dùng binh khí mà chỉ bằng một lá bùa vàng đơn giản.
“Người nhà họ Liễu mời đến chính là Từ Sơn Sơn này sao?”
Cái tên này nghe qua có chút quen thuộc, nhưng nhất thời hắn không nhớ đã nghe ở đâu.
Người bên cạnh đáp: “Chúng ta vốn dĩ đã sắp xếp để La Dịch lừa Đường Gia Thiện ra ngoài, nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm nàng ta. Nàng ta… g**t ch*t La Dịch một cách dễ dàng!”
Câu cuối cùng nói ra với sự pha trộn giữa giận dữ và kinh ngạc.
La Dịch tuy không phải kẻ đứng đầu trong giới sát thủ, nhưng cũng là một cái tên nổi danh từ lâu. Vậy mà lại bị giết chỉ trong một chiêu, quả thật không thể tin được.
“Chỉ dùng một tờ bùa, có vẻ là cao thủ thuật pháp nhỉ? Ngươi thấy sao, Thất Sát?”
Một người đàn ông mặc pháp y màu vàng nhẹ nhàng vén cành trúc ra, đầu ngón chân đặt trên thân trúc mỏng manh, thân hình hắn nhẹ nhàng như không trọng lượng, đáp xuống sau lưng Tạ Huyền.
“Gặp qua Tạ đại nhân.”
Tạ Huyền lười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bam-tay-tinh-toan-ngu-hon-lam-mon/2867983/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.