Du Khinh Trần so với trước lòng dạ còn hẹp hòi hơn.
Không khí trong phòng hơi quỷ dị, Thiều Nhiễm đang cầm cái ly, len lén quan sát hồ ly đối diện.
Hồ ly muộn tao đang thẳng thắt lưng, mặt không hề thay đổi, không ăn không uống, vừa nhìn liền biết không hề vui vẻ.
Nghĩ nghĩ, Thiều Nhiễm cố ý để nước trái cây dính trên khóe miệng, đem mặt đưa qua: “Lau giúp em.”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi đưa khăn tay qua, để cho người này tự mình lau.
….. loại hành vi này thực rõ ràng là đang dỗi. Thiều Nhiễm nhỏ giọng làm nũng: “Em với không tới, anh phải lau giúp em.”
Du Khinh Trần nâng tay lau khô cho con người này, động tác nhẹ nhàng, nhưng mà cực kỳ có lệ.
“Có phải còn hay không?” Thiều Nhiễm hỏi.
Môi cánh hoa khéo léo trở nên đỏ sẫm, hơi hơi cong lên, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến tới nhấm nháp. Du Khinh Trần hạ mắt, nhìn thì không có loại suy nghĩ kia, nhưng hầu kết lại nhịn không được di chuyển.
“Này,” Thiều Nhiễm chống cằm, mày nhíu lại, nhìn qua hơi phức tạp, “Luôn lau không sạch phải làm sao bây giờ?”
“Không biết.” Du Khinh Trần mím môi, ánh mắt nhìn đi nơi khác.
Nhìn thấy vẻ mặt người này ửng đỏ, Thiều Nhiễm nhịn cười, nghiêm túc dạy dỗ: “Không biết thì nói không biết, đỏ mặt làm gì?”
Du Khinh Trần không nói lời nào.
Hồ ly muộn tao. Thiều Nhiễm lại gần người này, ngón tay nâng lên cằm người này: “Có phải tâm tình không…. Ưm…..”
Không có sự phòng bị, đã bị người này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bam-vao-mot-vi-vua-ho-ly-lanh-lung/1746329/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.