Không khí từ từ thay đổi, hơn nữa tư thế hai người thân mật, trong không khí im lặng lại có chút mờ ám.
Du Khinh Trần: “Xuống khỏi người tôi trước.”
Thiều Nhiễm đã hoàn toàn không sợ hãi, nhưng vẫn vô liêm sỉ nói: “Chờ một chút, chờ tôi một lát nữa.”
Nói xong liền thoải mái vuốt lưng người này.
Du Khinh Trần hoàn toàn không có tà niệm, nhưng không biết đuôi cảm thấy thẹn vì muốn báo đáp âu yếm của con người này, tâm tình cũng rất tốt cọ mông nhân loại này.
Hai bên đều sờ thực vui vẻ, không khí vừa ấm áp mà sung sướng.
“Du Khinh Trần anh sao có thể sa đọa như vậy?” Thiều Nhiễm ghé vào bên tai người này, nhỏ giọng nói: “Lần này vậy mà quang minh chính đại chiếm tiện nghi của tôi.”
Du Khinh Trần bình tĩnh khống chế những cái đuôi không an phận: “Cậu muốn kéo dài đến bao giờ?”
Thiều Nhiễm buồn bã nói: “Anh sờ thế nào?”
Du Khinh Trần thốt ra: “Tôi không sờ.”
Nhưng đồng thời cái đuôi thành thực cơ khát cho đáp án, đương nhiên là chưa sờ đủ!
“Khẩu thị tâm phi.” Thiều Nhiễm cười xấu xa với người này, len lén tóm lấy tay người này đang đặt trên mông mình, nghĩ muốn tóm được chứng cớ.
Du Khinh Trần đề lại tay người này.
Thiều Nhiễm dương dương tự đắc, mờ ám nói: “Không thích tôi phản kháng sao?”
Du Khinh Trần nhắm mắt lại, muốn khiến cho mình tỉnh táo lại.
“Tay anh đang làm gì vậy,” Thiều Nhiễm thì thầm vào lỗ tai người này, “Sờ nữa đóa.”
Du Khinh Trần tuyệt đối rất là oan uổng, tay thành thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bam-vao-mot-vi-vua-ho-ly-lanh-lung/1746385/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.