.........
“Là do tôi không cho.”
Sở Chu liếc mắt một cái liền nhìn thấy bình giữ ấm ở trên bàn, sau đó lại tiếp tục xem tin tức.
“Vì sao?”
Sở Chu đặt tin tức cứng nhắc trong tay lên trên sô pha, sau đó đứng dậy, hỏi: “Tôi đang hỏi cậu, tới đây làm gì?”
Quý Lạc vỗ đầu, cầm bình giữ ấm ở trên bàn lên, vui vẻ rạo rực mà chạy đến trước mặt Sở Chu, giống như tranh công mà nói: “Tớ tới đây vì muốn đưa canh cho cậu.”
“Phanh.”
Lời còn chưa nói xong, bình giữ ấm ở trong tay cô đã bị hắn vung tay hất đổ xuống đất, tất cả canh ở bên trong đều bị đổ ra ngoài, trên sàn nhà đều là nước canh, Sở Chu giống như không để ý chút nào, ngữ khí lạnh băng tới cực điểm: “Nếu còn làm chuyện nhàm chán như vậy, thì đừng tới tìm tôi.”
“Cậu......” Vành mắt Quý Lạc đỏ lên, “Đây là tớ tự mình......”
“Không còn chuyện gì thì ra ngoài đi, nếu không phải nhìn vào mặt mũi của bác trai bác gái, thì cậu sẽ không vào được chỗ này đâu.”
Hắn phân phó bí thư đưa cô ra ngoài, sau đó gọi người đến quét dọn mặt đất, một tờ giấy được kẹp ở vách bình giữ ấm bị rớt ra, bởi vì dính canh, nên nhìn không rõ chữ cho lắm, nhưng hắn vẫn có thể phân biệt ra được ở trên viết cái gì.
“Lần đầu tiên tự mình làm canh, hy vọng Sở Chu sẽ thích. (^_^)”
Cuối cùng, ở trên còn vẽ thêm một cái biểu cảm.
Lần đầu tiên làm? Sở Chu có chút không hiểu được cô có ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-chep-tay-tam-nguyen-cua-nu-phu/213941/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.