Quý Lạc đi tới, phát hiện không có phần của bản thân, vì thế làm nũng nói: “Mẹ, phần của con đâu?”
Sắc mặt Quý mẫu liền trầm xuống, nói thẳng: “Không có.”
Ngữ khí này, thật đúng là tức giận không nhẹ a, Quý Lạc tiếp tục làm nũng: “Mẹ muốn để con gái xinh đẹp như hoa của mẹ chết đói sao?”
“Loảng xoảng.”
Quý mẫu ném nĩa ở trong tay xuống mâm, sau đó thở phì phì mà nói: “Đói chết con thì tốt rồi, như vậy cũng để mẹ bớt lo.”
Chẳng qua rốt cuộc vẫn là đau lòng con gái, bà liền quay đầu phân phó bảo mẫu đem bữa sáng trong lò vi sóng ra cho Quý Lạc, sau đó tiếp tục lải nhải: “Con đó, con nói thử xem, Sở Chu tốt như vậy, nơi nào không bằng tên tiểu bạch kiểm kia? Người tốt thì con không cần, lại muốn đi nhặt ve chai.”
Nghe thấy Quý mẫu hình dung Thạch Cảnh thành như vậy, Quý Lạc cảm thấy thật ra rất chuẩn xác, phụt một tiếng liền bật cười.
Mà Quý phụ ở bên thì buông tờ báo trong tay xuống: “Mẹ con nói đúng đó, đứa nhỏ Sở Chu này là tự ba nhìn nó lớn lên, tâm địa thiện lương, làm người lại kiên định, trừ bỏ có chút hướng nội, thì cái khác đều tốt, ít nhất so với người con coi trọng kia thì tốt hơn rất nhiều.”
“Được được được, hai người nói gì cũng đều đúng.”
“Được rồi, con cũng đừng phụ họa cho ba mẹ, tâm tư của con mẹ còn không hiểu sao?”
“Mẹ, nếu con nói con ngủ một giấc dậy liền bỗng nghĩ thông suốt, không thích Thạch Cảnh nữa thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-chep-tay-tam-nguyen-cua-nu-phu/213945/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.