Kể từ khi Vân Quảng Văn tái hôn, Vân Dương chưa từng gặp lại Bình Uyển. Tính đến nay ngót nghét sáu năm trời.
Ký ức tuổi thơ giờ mờ nhạt. Vân Dương chỉ nhớ mang máng, hình như từ hồi học tiểu học, Bình Uyển mới quyết định quay lại công sở. Chồng thì bận tối mắt tối mũi, một mình mẹ phải xoay như chong chóng giữa công việc và gia đình. Song, cũng từ dạo ấy, những trận cãi vã triền miên bắt đầu nổ ra trong nhà... Rồi đến năm cô lên mười, Bình Uyển và Vân Quảng Văn ly hôn.
Giờ đây, hai mẹ con ngồi đối diện nhau. Thời gian trôi qua, muốn gần gũi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Vân Dương cứ ngỡ mình lúng túng, ngượng ngập, nhưng hóa ra mọi chuyện lại nhẹ nhàng hơn cô tưởng. Bình Uyển kể đủ thứ chuyện về cuộc sống hiện tại của bà. Bà bảo vì công việc nên phải chuyển ra nước ngoài sống hai năm, mới về nước cách đây không lâu.
Vân Dương lặng lẽ nuốt lại câu "Mẹ sống thế nào?" định hỏi.
Trước đây, nếu ai bảo rằng công việc có thể thay đổi con người ta một cách chóng mặt, chắc cô chẳng tin. Cho đến hôm nay gặp lại Bình Uyển. Trông bà có vẻ sống rất ổn, thời gian dường như không để lại mấy dấu vết trên gương mặt ấy. Nhưng bà như biến thành một con người hoàn toàn khác, đứng ngoài đám đông, mỉm cười dịu dàng vẫy tay với Vân Dương. Hình ảnh người phụ nữ buồn bã, u uất, hay gào thét trong tuyệt vọng giờ chỉ còn là ảo ảnh chôn vùi tận đáy ký ức. Nỗi áy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cong-nha-co-duong-nhat-linh-bach-da/276377/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.