Không khí lắng xuống, Vân Dương cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật khôi hài. Hai người, người trần như nhộng, người ăn vận chỉnh tề, rõ chẳng thích hợp để nói chuyện này chút nào - Cô kéo kéo tay áo Đường Nguyệt Lâu, cố gắng tìm kiếm chút cảm xúc trong đôi mắt liên quan đến "bất ngờ", nhưng Đường Nguyệt Lâu không hề ngẩng đầu nhìn cô.
Con người này giỏi che giấu cảm xúc. Vân Dương từng nghĩ dù chị có tức giận đến mức mất hết lý trí, vẫn có thể dựa vào phản xạ có điều kiện, thản nhiên ngồi xuống, bình tĩnh uống trà với đối phương. Nhưng vì vậy, chút lúng túng của chị lại càng trở nên rõ ràng. Chị dường như không hiểu sức nặng của câu nói kia, phút chốc, đôi mắt hiếm khi lộ ra vẻ hoang mang.
Không ai lên tiếng, Vân Dương dường như nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực chị - cũng có thể là tiếng tim mình, từng nhịp, từng nhịp, trong không khí tĩnh lặng càng thêm mãnh liệt.
"Dương Dương," không biết bao lâu sau, Đường Nguyệt Lâu lên tiếng, "Thực ra em không cần phải hứa hẹn."
Giọng hơi khàn, như đang kìm nén cảm xúc nào đó. Vân Dương vẫn cố chấp nói: "Nhưng yêu đương phải có hứa hẹn."
"Chị cứ tưởng em hiểu chị."
Trong tình huống này, Đường Nguyệt Lâu vẫn giữ được sự chu đáo, ân cần, trước tiên khoác cho Vân Dương rồi mới đứng dậy khỏi sàn, chầm chậm ngồi xuống ghế sô pha, vươn tay lấy cốc nước nguội ngắt.
Cốc nước ngay mép bàn trà, nhưng Đường Nguyệt Lâu như người mất hồn, mò mẫm mãi mới cầm được. Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cong-nha-co-duong-nhat-linh-bach-da/276381/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.