Trong ba mươi giây im lặng nhìn nhau, Vân Dương nghe rõ mồn một từng nhịp đập của con tim.
Phải đến lúc này cô mới nhận ra, tin tưởng và rung động là hai khái niệm hoàn toàn khác. Lý trí mách bảo cô nên xem lời nói đó như một câu tán tỉnh, giữ mối quan hệ ở mức độ này là lựa chọn tốt nhất, nhưng Vân Dương nhận thấy mình không thể kìm lòng mà muốn đến gần Đường Nguyệt Lâu hơn nữa.
Gần đến mức trở thành duy nhất của nhau.
Ý nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu, Vân Dương nghẹn thở, chiếc thìa trong tay "loảng xoảng" rơi xuống bát.
– Cô nhìn vào mắt Đường Nguyệt Lâu, không nói nên lời, chỉ bỏ lại một câu "Em ăn xong rồi, chiều nay có tiết nên em về trước", rồi vội cầm áo khoác và cặp sách chạy mất.
Sự thật chứng minh, trong những tình huống cấp bách, não bộ con người sẽ bị "đóng băng". Ví dụ như lúc Vân Dương bỏ đi, cô thậm chí còn quên mất rằng chiều nay mình không có tiết, mà Đường Nguyệt Lâu thì biết rõ thời khóa biểu của cô.
Lòng Vân Dương rối bời, nhất thời không biết nên đi đâu, đành quay về ký túc xá.
Lúc này là mười lăm phút trước khi bắt đầu tiết đầu tiên buổi chiều. Khi Vân Dương bước vào, Quản Nhan đang thay quần áo, tay cầm chiếc móc áo đứng trước gương soi, Vân Dương không ngờ trong phòng còn có người, thế là vừa mở cửa ra, cả hai giật mình.
Quản Nhan: "Sao cậu lại về đây?"
Vân Dương: "Sao cậu lại ở ký túc xá?"
"Cậu xem, lâu lắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cong-nha-co-duong-nhat-linh-bach-da/276400/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.