Vân Dương nằm ngửa trên giường, mệt đến mức không buồn mở mắt.
Quần áo hai người vương vãi trên sàn, Vân Dương cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, nhìn Đường Nguyệt Lâu nhặt mấy thứ rơi rớt dưới đất rồi lại ngồi lên giường. Cô được ôm vào lòng, gối đầu lên đùi Đường Nguyệt Lâu, cảm nhận những ngón tay chị nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình.
Bộ đồ bị vấy bẩn được thay, Vân Dương vừa được đút chút nước, giờ đang cuộn tròn trong chăn mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên bầu không khí ấm áp và lãng mạn.
"Em thấy ổn không?" Đường Nguyệt Lâu hỏi.
Tay còn hằn dấu răng, da bị cắn rách, là chiến tích của Vân Dương lúc không chịu đựng được - tất nhiên Vân Dương cũng phải trả giá.
"Không ổn." Dư vị vẫn kéo dài, cô mơ màng, chẳng buồn mở mắt, "Ba mẹ em còn chưa mắng em bao giờ."
Đường Nguyệt Lâu ngoan ngoãn xin lỗi.
Giọng trầm xuống, chút ý cười khiến nó thêm phần du dương, Vân Dương cảm thấy mọi giác quan như bị ru ngủ, lời chị chầm chậm vang lên trong đầu, Vân Dương khẽ "hừ", coi như chấp nhận.
"Cô Đường cao tay thật." Vân Dương nhớ lại một lúc, lẩm bẩm.
"Muốn tìm hiểu chuyện tình trường của chị thì cứ hỏi thẳng, nếu đối tượng là em, chị không ngại." Đường Nguyệt Lâu trêu.
Vân Dương đá Đường Nguyệt Lâu.
Cô luôn cảm thấy Đường Nguyệt Lâu trong trạng thái này thật dễ nói chuyện, kiên nhẫn và chiều chuộng cô hơn mọi khi, như dỗ dành chú mèo xù lông - nhưng lúc này Vân Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cong-nha-co-duong-nhat-linh-bach-da/276407/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.