Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tô mẫu liền gọi điện thoại lại, khi đó Tô Nguyện còn đang ôm Phương Chính ngủ say, nghe được tiếng chuông điện thoại cậu miễn cưỡng vươn một bàn tay đi sờ soạng di động ở tủ đầu giường, sau đó cố gắng mở mắt xem là ai điện thoại đến. Lúc nhìn đến hai từ "Mụ mụ" thật to, cậu nháy mắt liền tỉnh táo! Nhanh chóng bật người ngồi dậy, trực tiếp bấm nghe, thật cẩn thận mở miệng "Uy?".
Cậu làm ra động tác lớn tự nhiên là đánh thức Phương Chính đồng dạng đang ngủ say, Phương Chính kéo người trở lại, đem chăn đắp hẳn hoi, tránh cho Tô Nguyện bị cảm lạnh, sau đó không nói lời nào chỉ nhìn đối phương.
"Con a... con nói, ngày hôm qua con nói, không phải đùa mẹ đúng không? Mẹ cuối cùng hỏi con một lần nữa, đừng dọa mẹ, mẹ không chịu nổi kinh hách a." Điện thoại truyền đến thanh âm mẫu thân có chút mỏi mệt, trong lòng Tô Nguyện chua sót lan tràn, mẫu thân phỏng chừng là cả một buổi tối cũng chưa ngủ ngon, mà cậu...
"Mẹ, đó là sự thật. Tuy rằng con không biết nên như thế nào chứng minh cho mẹ, nhưng mà con có thể cảm giác được bảo bảo tồn tại." Tô Nguyện gợi lên tươi cười nhợt nhạt, tối hôm qua cậu mơ thấy, một tiểu hài tử, trước kia thường xuyên xuất hiện ở trong mộng của cậu, hài tử ôm lấy cậu, ở trên mặt cậu lại tháp tháp hôn, biến thành mặt cậu đầy nước miếng, sau đó hài tử còn ngọt ngào gọi cậu là "Ba ba", một khắc kia, trái tim Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-phong-dung-then-thung/431235/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.