Bùi Tri Lương rửa tay xong đi ra, thấy Bùi Dương và Phó Thư Trạc mỗi người ngồi một bên, ông ngẩn người một lúc mới đi tới ngồi cạnh Bùi Dương.
Chước Chước vừa thấy Bùi Tri Lương đến, lập tức từ ghế đối diện nhảy lên đùi ông: "Meo, meo~"
Nó muốn ngồi với ông nội.
"... ..." Bị ghẻ lạnh từ nhiều phía, Phó Thư Trạc vẫn tận tụy rót rượu cho họ, "Uống một chút không ạ?"
Bùi Tri Lương không từ chối: "Được."
Sau hơn mười năm, đây là lần đầu tiên ba người họ ngồi ăn cơm trong hòa bình, mà cái giá phải trả lại là bệnh tình của Bùi Dương.
Phó Thư Trạc chỉ rót cho Bùi Dương nửa ly rượu vang đỏ, Bùi Dương nhăn mũi: "Anh trả thù riêng à?"
"Bác..." Phó Thư Trạc dừng lại, "Bác sĩ nói trong thời gian mất trí nhớ, tốt nhất em đừng uống nhiều rượu, có thể gây k.ích thích không tốt cho não."
Bùi Dương không cho là đúng: "Sẽ bị ngu à?"
"Đừng nói bậy, nghe lời bác sĩ." Phó Thư Trạc vỗ nhẹ tay đang cầm chai rượu của cậu.
Bùi Dương bỗng dưng không thể cãi lại, giọng điệu vừa rồi của Phó Thư Trạc hơi nghiêm khắc, như thể không được nhắc đến chữ "ngu" vậy.
Bùi Tri Lương đúng lúc chuyển chủ đề: "Đều là con làm à?"
Bùi Dương gật đầu: "Ba nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không."
Bùi Tri Lương gắp một miếng cá chẽm cho vào miệng, vị thanh mát cay nhẹ, cực kỳ tuyệt vời.
Bùi Dương không khỏi cảm thấy hồi hộp mà chính cậu cũng không nhận ra, ánh mắt có chút mong đợi khó tả.
Bùi Tri
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-doi-mac-benh-alzheimer-cua-han/324013/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.