Không phải Phó Thư Trạc không nghe thấy câu này.
Thật ra thói quen ăn uống của hai người không giống nhau, Phó Thư Trạc thích thịt bò, Bùi Dương lại không quen ăn, cậu thích thịt gia cầm hơn.
Phó Thư Trạc chú trọng sức khỏe, Bùi Dương lại thích ăn những thứ độc hại, mùa đông ăn đồ lạnh, mùa hè ăn đồ chiên rán.
Mặc dù vậy, mỗi lần nhìn thấy cơ bụng của Phó Thư Trạc, Bùi Dương đều vô cùng ghen tị, lúc đó Phó Thư Trạc sẽ bình tĩnh nói: "Em ghen tị cái gì, bỏ gà rán và trà sữa trước rồi hãy nói."
Hai người có thói quen sống hoàn toàn khác nhau, vậy mà sau khi kết hôn lại rất hòa thuận.
Phó Thư Trạc sẵn sàng đi mua đồ ăn vặt ven đường cho Bùi Dương vào nửa đêm, Bùi Dương sẵn sàng làm "công cụ" tập thể dục cho Phó Thư Trạc mỗi ngày.
Không có thói quen sinh hoạt nào là không thể dung hòa, chỉ cần đủ yêu đối phương, thì sẽ sẵn sàng chấp nhận hoặc thay đổi.
Bùi Dương nổi da gà: "Có thể... có thể đừng nhìn tôi như vậy không?"
Phó Thư Trạc: "... Xin lỗi."
Đông Cư lên món rất nhanh, Trình Diệu biết họ đến đã đích thân mang ra: "Hôm nay hai người rảnh rỗi thế?"
Phó Thư Trạc: "Bùi Dương nói thèm món giò heo của anh."
"À... đúng vậy." Bùi Dương ậm ờ nói, "Ngày nhớ đêm mong."
Trình Diệu: "..."
Phó Thư Trạc quay mặt sang một bên cười, bả vai run lên.
Trình Diệu đúng như Phó Thư Trạc miêu tả, trông hơi dữ tợn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, khác với vẻ điển trai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-doi-mac-benh-alzheimer-cua-han/324048/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.