Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi khi bị cái danh dự ngu ngốc này buộc chặt.
Hoặc đơn giản, tôi thà tự hủy đi đôi cánh của mình, tuyệt vọng sống trong cái lồng này.
Kỳ thực tôi sớm đã chán ghét hai loại tính cách luôn giằng co trong cơ thể mình.
Hoặc đơn giản, tôi thà cúi đầu van xin Thần linh buông tha không đối kháng.
Kỳ thực tôi sớm đã chán ghét sự đáng yêu của bản thân mình.
Có lẽ đơn giản, tôi nên làm bộ mặt không chút thay đổi cho các người thấy rõ sự lạnh lùng tàn nhẫn của tôi.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi sự lý trí của chính mình.
Hoặc đơn giản, tôi nên nhắm mắt để Thần linh chi phối tất cả mọi thứ.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi áp lực cùng sự ẩn nhẫn.
Có lẽ đơn giản, tôi nên thu hồi mọi loại đạo đức để cho các người thưởng thức tất cả sự thù hận và tàn nhẫn của tôi.
Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng được sự đơn giản và thẳng thắn của chính mình.
Có lẽ đơn giản, tôi nên câm miệng lại, im lặng, âm trầm đến đáng sợ.
Kỳ thực tôi sớm đã hiểu được không một ai có thể chạy trốn sự thật.
Tôi chỉ mang theo sự cô độc, mẫn cảm, kinh khủng cùng với nỗi bất an mà bản thân tôi sở hữu mà thôi.
————– Tiếng lòng của Cố Mạc Tu
Phòng ở nhỏ hẹp, ngọn đèn mờ tối, trên vách tường treo hàng loạt các mẫu hình xăm.
Một người đàn ông tóc đuôi ngựa đi tới, hướng về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-duc/2253786/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.