Tháng 7, ưu thương.
Tả Thừa Tịch im lặng nắm tay tôi đứng trong màn mưa.
Anh ta nói: “Hoa sen nhỏ, tôi thực sự không có biện pháp nắm bắt được bà! Làm sao bây giờ? Tôi vẫn không thể bỏ được bà!”
Tôi cúi đầu mỉm cười, hôn lên trán anh ta: “Dẫn tôi đi đi!”
Anh ta nháy mắt, trên lông mi tràn đầy giọt nước, không phân biệt rõ là mưa hay nước mắt, chỉ biết rằng vành mắt của anh ta toàn một màu đỏ.
Anh ta nói: “Tốt!”
Chúng tôi chạy trốn tới thành phố S.
Anh ta nói: “Cố Mạc Tu không thể tưởng được chúng ta lại tới nơi này đâu.”
Chúng tôi thuê một căn phòng, định cư lâu dài.
Dù có làm sao cũng không đi. Chúng tôi im lặng quay mắt về phía lẫn nhau, im lặng sinh hoạt.
Tả Thừa Tịch nói: “Ban nhạc giải tán rồi.”
Tôi cũng không kinh ngạc, khoảnh khắc anh ta chặt đứt dây khóa tứ chi cho tôi, tôi liền đoán ngay được kết cục này.
Anh ta lại nói: “Cố Mạc Tu bị công ty cưỡng chế cấm biểu diễn nửa năm. Tuy rằng fans hâm mộ đều điên cuồng chống cự, nhưng không có hiệu quả, chuyện của hai người đã dẫn tới gió to sóng lớn trên toàn quốc. Công ty nói, sự việc này đã ảnh hưởng rất mạnh mẽ, sẽ phá hư một tầng lớp thanh thiếu niên mới lớn.”
Tôi châm điếu thuốc, hít một ngụm thật sâu, rồi nhổ ra: “Dạy chuyện xấu à! Ha ha ha!”
Anh ta cũng mỉm cười, rút một điếu thuốc trong bao, yên lặng châm thuốc, hút một hơi, nói: “Tôi tra xét một chút, tin tức kia là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-duc/2253789/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.