Người đàn ông bị tôi bổ nhào vào.
Nặng nề thở dốc. Tôi ấn chặt thân thể hắn xuống, gầm nhẹ: “Không được chạy!”
Con Vịt chạy tới, kéo tôi đứng lên: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Hắn là ai vậy?”
“Thời điểm mẹ tôi chết, hắn ở đấy!”
Chúng tôi đưa hắn đến một KTV nhỏ.
Mờ ảo dưới ánh đèn, âm nhạc điếc tai nhức óc.
Tôi châm một điếu thuốc, dựa vào ghế sa lon, sắc bén nhìn hắn: “Nói đi, nếu không chỉ một giây sau tôi sẽ đưa ông đến cục cảnh sát làm việc!”
Người đàn ông cắn môi, cúi thấp đầu, thân thể đang run lên.
Con Vịt vỗ nhẹ vào vai tôi, đi ngang qua, nhẹ nhàng nói với hắn ta: “Không phải sợ, chúng tôi sẽ không làm ông bị thương, cô gái này là con gái của người bị chết, cho nên, ông cũng nên thông cảm cho tâm tình của cô ấy?”
Sau một lúc, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi có chút khuếch tán.
Hắn ta mở miệng: “Muốn hỏi cái gì?”
Tôi ấn đầu thuốc lá: “Ông cùng Liên Thực có quan hệ gì?”
“Tình nhân!”
Tôi cười lạnh, đi qua nắm lấy cổ áo hắn ta: “Ông là P, mẹ tôi và ông là tình nhân? Chê cười! Liên Thực, người phụ nữ kia cho dù thân thể phản bội Cố Kỳ Ngôn, nhưng tâm sẽ không bao giờ phản bội ông ta!”
Người đàn ông cay đắng lắc đầu: “Chúng tôi thật sự là tình nhân, cô đừng đề cập đến cái tên Cố Kỳ Ngôn biến thái kia, hắn ta chính là tên biến thái đến phát cuồng!”
Tôi buông hắn ra, ngã ngồi: “Ông nói bậy, ông nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-duc/2253790/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.