Chúc Vô Ương đang đắm chìm trong sự ôn nhu thoáng chốc này.
Thì đối phương đột nhiên phản kháng, nổi điên đấm vào ngực hắn, còn cắn rách môi của hắn.
“Đồ lưu manh! Ngươi cút ngay! Đừng đụng vào ta!”
Sao lại khóc rồi?
Hắn có chút luống cuống chân tay thả nàng ra.
Hai mắt nàng đã đỏ bừng như thỏ.
“Ta muốn phu quân, phu quân……”
Nàng ngã khuỵu xuống đất, hai tay ôm lấy đầu mà khóc.
Thật là khó chịu.
Nàng vừa khóc liền cảm thấy khó chịu.
Đây là làm sao vậy?
Chúc Vô Ương ngồi xổm xuống, có chút ăn nói khép nép, “Đừng khóc, là ta, phu quân của nàng, vừa nãy là ta đùa nàng thôi.”
Tiểu tổ tông, mau nín khóc đi mà.
Tim gan của ta cũng sắp nát cả rồi.
Dỗ dành muội muội, hắn lành nghề, bởi vì hắn biết chỉ cần thoả mãn yêu cầu của đối phương là được.
Thế nhưng hắn không biết, làm cách nào để dịu dàng an ủi một người mà hắn không hề muốn nàng chịu thương tổn.
Lúc hắn mười lăm tuổi, muội muội vừa được sinh ra, phụ thân hắn lại vì bệnh qua đời.
Trách nhiệm chiếu cố cả gia đình liền đè nặng lên vai vị mẫu thân yếu đuối của hắn.
Bà ta bắt đầu trở nên hậm hực táo bạo, chỉ cần hắn hiện ra một chút gì đó không được hoàn hảo, thì kết cục chính là sự quở trách và vô tận tra tấn của bà ta.
Không ai nói cho hắn, nếu thích một người, thì phải nâng nàng trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-cu-hac-hoa-hang-ngay/166670/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.