Trong không gian chật hẹp, hai thân ảnh áp vào nhau đồng thời run rẩy.
Cơn đau kịch liệt khiến khuôn mặt Hứa Thanh Khê trắng bệch.
Đồng tử trống rỗng thống khổ mang theo hận ý nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Thống khổ này cơ hồ khiến ngay cả khí lực rên rỉ nàng cũng không còn, chẳng biết đầu vai đã tránh thoát lòng bàn tay Thạch Bách Hợp tự lúc nào, cũng không còn sức chống cự, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng nện vào ngực Thạch Bách Hợp.
Thạch Bách Hợp tựa như phát điên, áp lên người nàng, điên cuồng không ngừng ra vào trong cơ thể của nàng.
Thân thể căng cứng khô khốc ép đến ngón tay Thạch Bách Hợp cũng có chút đau nhức, không cần nghĩ cũng biết Hứa Thanh Khê đau tới mức nào.
"Đau sao? Thật vừa khéo, tôi cũng rất đau." Thạch Bách Hợp thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu của cô, tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, cô nhẹ nhàng cười, khóe mắt chực trào ra một giọt lệ.
Giọt nước mắt nóng hổi, rơi xuống theo từng động tác ra vào, nhanh chóng chảy xuống, chạm phải nắm tay Hứa Thanh Khê đang nện vào người Thạch Bách Hợp.
Động tác phản kháng của Hứa Thanh Khê ngừng lại, đôi mắt nàng trống rỗng cứ như vậy nhìn đôi mắt đầy tuyệt vọng của người nọ, cong môi, nhưng lại không thể mở lời, chỉ có thể giống một con cá bị ném lên bờ, liều mạng thoi thóp.
Rõ ràng cảnh tượng triền miên đầy men tình ái, nhưng hai người lại đều thống khổ tuyệt vọng như vậy.
"Tôi cho rằng em yêu tôi." Thạch Bách Hợp mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-tai-tieng/2068098/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.