Lúc Điềm Nhi biết chuyện Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị chẳng may sanh non, đã là rất nhiều ngày sau.
“Tại sao có thể như vậy?” đặt rổ kim chỉ trong tay xuống, nàng kinh ngạc lẩm bẩm nói.
Còn nhớ rõ ngày đó tiến cung, trên mặt Hoàn Nhan thị toát ra nụ cười hạnh phúc, nhưng không ngờ hôm nay lại sinh non.
Dận Chân đối diện nghe vậy, thần sắc lại nhàn nhạt cầm lên một cái áo nho nhỏ, cau mày hỏi: “Tại sao lại là vải cũ.”
“Em bé vừa ra đời làn da rất non, mặc vải mới sẽ cọ làm tổn thương da, loại này mềm cũ... Ai da, gia, ngài lại ngắt lời...” Điềm Nhi vờ giận trừng mắt nhìn người nào đó.
Rõ ràng nàng vừa mới nói chuyện của Hoàn Nhan thị mà!
“Chuyện nhà lão Thập Tứ, nàng bớt quan tâm đi.” Dận Chân vươn tay, mặt đầy dịu dàng sờ sờ vùng bụng chưa nhô ra của Điềm Nhi: “Lo nuôi dưỡng con gia thật tốt mới quan trọng hơn.” Đối với hành vi của người nào đó tùy thời tùy chỗ, đều muốn sờ sờ bụng mình, Điềm Nhi đã tập mãi thành quen rồi, chỉ có ý ừ hử không hài lòng, rồi sau đó khẽ thở dài nói: “Ngạch nương nhất định sẽ rất thương tâm!”
Đức Phi coi trọng đứa bé trong bụng Hoàn Nhan thị cỡ nào, Điềm Nhi cũng đã thấy tận mắt, nay đứa bé không còn, bà chắc là đau lòng không ít đâu.
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Điềm Nhi.
Đôi mày thanh tú của tiểu thê tử hơi hơi nhíu lại, trong đôi mắt thật to lóe lên cảm xúc bi thương, không có chút nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/810669/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.