Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Nhạc Y chạy như điên trên đường. Nó không vui, 1 năm nó chỉ có thể về thăm mẹ mình một lần nhưng ba nó cũng không để nó một lần vui vẻ đón sinh nhật cùng bà nữa. Chỉ vì nó muốn theo đuổi tình yêu của mình mà ông cứ gắt gỏng trách móc nó hết lần này tới lần khác, mà chưa bao giờ nghĩ cho hạnh phúc của nó một lần.
" Nếu mày dám bước ra khỏi cửa này, thì mày đừng gọi tao là ba nữa. tao không có đứa con như mày."
Câu nói năm xưa vang vọng trong đầu Nhạc Y, cảnh tượng ba nó đứng ở cửa nhà tức giận mắng nó, đuổi nó khỏi nhà cũng dần hiện ra một cách rõ rệt trước mắt nó.Nhạc Y vừa chạy vừa khóc vì tức cha mình không hiểu cho mình, cha mình lại cay nghiệt với mình.
-Hân Vy ăn hiếp mình, cả ba cũng ăn hiếp mình. Mình ghét họ,..hic... ghét họ...hic..
Đang lúc đạp xe như điên nó vô tình vấp một ổ gà chưa được sửa lại trên đường mà té nhào đầu vào con lương. Cú té khá đau khiến đầu nó va vào nền đường mà chảy máu, tay chân trầy trụa khắp chỗ.
-Cả mày cũng muốn ăn hiếp tao sao?
Nhạc Y nhìn con xe của mình hai bánh xe cong vòng không tài nào chạy được nữa mà tức giận. Hết Hân Vy ức hiếp rồi tới cha nó rồi giờ chiếc xe cũng không thích nó. Nó như trút giận đá phăng chiếc xe đi không thèm để ý bỏ đi luôn. Trời thì tối đen, đầu thì đau nhức nó nhanh bắt taxi trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gi-oi-yeu-nha/1662693/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.