“Có mỗi tí ngọc đó thật”.
“Ha ha, xem ra người bên cạnh cô Nam Cung tỉnh mắt đấy”.
“Tiếc quá, nếu vừa rồi mua thì đã lấy lại được ít vốn rồi”. Thấy vậy, mọi người đồng loạt läc đầu nói.
Bọn họ đều cảm thấy đáng tiếc.
Vẻ mặt của thầy Sơn và Tất Văn Bách lúc này đều vô cùng khó coi.
Nhất là Tất Văn Bách, vừa rồi hắn ta kiêu căng như thế, bây giờ thì sượng chín cả mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tất Văn Bách, thầy Sơn cũng run như cầy sấy, dù sao ông ta còn muốn đi theo Tất Văn Bách kiếm miếng cơm cơ mà.
“Ha ha”.
Lúc này, Trần Triệu Dương cười ha ha bước tới.
Anh vừa đi ra vừa chắp tay nói: “Anh Tất đã nhường rồi! Ngay cả một thằng ngốc như tôi mà anh cũng thua được,
đúng là chẳng dễ dàng gì, ha ha”.
Nam Cung Yến cũng hài lòng cười nói: “Xem ra tôi không mát tay chút nào cả”.
Nhìn thấy nụ cười của Trần Triệu Dương, Tất Văn Bách tức đến mức suýt thì hộc máu.
Hắn ta cảm thấy tên này thật sự rất biết cách đả kích người khác.
“Trần Triệu Dương, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng”.
Tất Văn Bách cần răng nói: “Tôi sẽ bồi thường tiền cho vụ cá cược của chúng ta, anh thấy sao?”
Hản ta cảm thấy mình thực sự không thể làm ra cái chuyện học tiếng chó sủa được.
Nếu sủa thật thì sau này làm sao hẳn ta có thể ngẩng đầu sống ở cái đất Nam Hải này được nữa.
“Anh Tất, anh trông tôi giống người thiếu tiền lắm à?”, Trần Triệu Dương híp mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-linh-chien-than-ban-sac-than-y/1681780/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.