“Thế này đi, tôi sẽ nhận lỗi, đồng thời cũng sẽ chấp nhận trả giá về chuyện đó", Lữ Đại Vĩ biết rằng Trần Triệu Dương là người chưa đạt được mục đích thì sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu không thỏa mãn được anh, e rằng hôm nay ông ta khó mà rời khỏi đây.
“Được rồi, nói thử xem, ông muốn trả giá như thế nào?”, Trần Triệu Dương cười lên một tiếng, không hề tỏ rõ ý của mình về chuyện này.
“Tôi đã mua một căn biệt thự mới, trị giá 200. triệu, vừa được trang trí xong, vẫn chưa kịp ở, nay xin tặng cho cậu Trần”, Lữ Đại Vĩ nói xong thì liếc nhìn Trần Triệu Dương, phát hiện anh chỉ khẽ cười, nhưng vẫn không chịu nói gì.
Về chuyện này, Lữ Đại Vĩ cũng biết, bản thân không chỉ mạnh tay thì khó mà thoát được.
“Ở chỗ tôi còn có hai viên linh thạch và ba cây linh dược. Không biết cái này có được không?”, Lữ Đại Vĩ không còn cách nào, đành mở miệng nói tiếp.
“Ông khách sáo quá rồi, tôi nào phải loại người như vậy, được rồi, tôi hơi mệt, phải về trước đây. Nhớ đem thứ ông nói qua cho tôi, tốt nhất là đặt nó trong biệt thự của ông, ngày mai tôi sẽ qua đó kiểm tra. Trần Triệu Dương gật đầu, xem như là đồng ý với điều kiện của Lữ Đại Vĩ.
Nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, trong lòng Lữ Đại Vĩ chợt chua xót vô cùng. Mọi sự kêu ngạo và hống hách đều cần phải trả giá, từ trước đến giờ ông ta đã quen với lối sống như thế, nhưng chưa gặp qua kẻ nào khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-linh-chien-than-ban-sac-than-y/403717/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.