Sáng sớm ngày thứ hai, ngày mới nổi lên chút ánh sáng, Nguyễn Niệm Sơ bị tiếng động trên nóc nhà làm cho tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, vừa có chút cảnh giác vừa có chút mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà. Nắng sớm mờ mờ chiếu vào trong phòng, trên nóc nhà như có người đang đi lại, một cách rất linh hoạt.
Nguyễn Niệm Sơ phản ứng lại, là người kia. Mấy ngày nay, anh ta không còn ngủ dưới đất, mà là ngủ trên nóc nhà.
Quả nhiên, một bóng người cao lớn rất nhanh từ trên nóc nhà nhảy xuống. Tầm mắt cô nhìn theo bóng người di chuyển, thấy người kia đứng ở cửa sổ một lúc, không bao lâu, ở xa xa có người dùng Miên ngữ nói gì đó, anh ta gật gật đầu, tiếng bước chân vững vàng dần dần đi xa.
Lệ Đằng vừa rời khỏi, Nguyễn Niệm Sơ cũng rời giường, rửa mặt đơn giản, trời bên ngoài đã sáng hơn.
Cô không có chuyện gì để làm, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên ghế, vừa nghịch bình hoa lúa, vừa đờ ra nhìn trời.
Cô đã từng nghĩ cách liên lạc đến bên ngoài. Nhưng điện thoại di động của cô không rõ tung tích, cũng không có thiết bị nào khác, chỉ có thể chấp nhận từ bỏ. Hôm nay là ngày thứ bảy cô bị trói đến đây, ở đây, cô có ăn, có uống, tính mạng cũng an toàn. Tuy nhiên mỗi giờ mỗi phút ở nơi này, đều dày vò tinh thần của cô.
Nguyễn Niệm Sơ tự mình hiểu, để đối mặt với tình cảnh hiện tại, cô cần phải có sức khoẻ mới có thể chống đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ngam/1691638/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.