Xung quanh, nháy mắt đều tĩnh lặng.
Nguyễn Niệm Sơ mím môi nhìn Lệ Đằng, không nói gì, ánh mắt nghi hoặc mà tìm tòi nghiên cứu. Trên tay hắn là dao của A Công cho, vậy dao trên tay cô từ đâu mà có. Cô cũng không nghĩ ra.
Đối phương ung dung bình thản, tầm mắt âm trầm dừng lại ở trên con dao, nhanh chóng lạnh nhạt dời đi, nhìn về phía cô, ngữ khí lạnh lùng: "Cô động vào đồ của tôi?"
"...Tôi không cố ý." Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt mắt mông lung, giải thích, "Cây dao này là tôi trước quét dọn phòng nên tìm thấy được. Tôi chỉ định dùng để phòng thân."
Nghe vậy, Lệ Đằng cũng không có hé răng, chỉ hút thuốc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy nghiên cứu và phán đoán.
Nguyễn Niệm Sơ nói tiếp: "Anh vẫn chưa trả lời tôi."
Anh lạnh nhạt, "Trả lời gì?"
Cô căng thẳng cầm con dao trong tay, "Hai con dao kia. Trên tay anh là của A Công đưa, vậy cái này trên tay tôi từ đâu mà có?"
Lệ Đằng phủi tàn thuốc, "Dao này từ đâu mà đến, có liên quan tới cô sao?"
Nguyễn Niệm Sơ cắn môi, liếc ngang liếc dọc, sau đó ép giọng xuống rất thấp nói: "Anh có biết không, đây là mã tấu của không quân Trung Quốc."
Anh xì một tiếng, có vẻ như không quan tâm: "Thật không? Lợi hại đấy."
Cô chân mày càng nhíu chặt: "Các người vì sao lại có?"
Trên đỉnh đầu mây như bị gió thổi mờ, mặt trăng nhô ra, ánh trăng chiếu xuống toàn bộ nóc nhà. Lệ Đằng một nửa mặt ở chỗ sáng, một nửa chìm trong bóng tối,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ngam/1691639/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.