NGÂM NGA
Chương 40: KHÔNG THAY ĐỔI CHÚT NÀO.
***
Hai bên đường cái, ngoài cánh đồng ra thì chính là núi non. Lệ Đằng quan sát sơ qua địa hình xung quanh, rồi ôm chặt Nguyễn Niệm Sơ, đi thẳng về một hướng.
Thi thoảng, Nguyễn Niệm Sơ xoay đầu nhìn bốn phía. Núi non dày đặc, ban ngày nhìn toàn là màu xanh biếc, Trời tối, tất cả đen thui. Đường nét những dãy núi chạy dài như dải lụa đen, thoạt trông rất khiếp vía.
Nguyễn Niệm Sơ hơi sờ sợ, không nén nổi liền hỏi: "Anh từng tới đây chưa ạ?"
Lệ Đằng: "Anh chưa."
Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, có phần cạn lời: "Vậy mà còn bảo ngủ nhờ ở đây. Làm sao anh biết đi đường nào là đúng? Nhỡ không tìm được ai, chẳng phải chúng ta phải ngủ nơi đồng không mông quạnh ạ?"
Lệ Đằng tỉnh bơ đáp: "Theo anh, em không lạc được đâu."
"...." Nguyễn Niệm Sơ im re. Thấy Lệ Đằng bình thản như vậy cô cũng yên tâm, chỉ lo đi theo anh.
Khoảng 20 phút sau, ánh mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe lên.
Chỉ thấy trong sắc chiều hôm chạng vạng lờ mờ trước mặt, có ánh đèn le lói giữa bóng tối trập trùng. Đó là một căn nhà ngói một tầng, ống khói còn có khói bếp bay ra.
Nguyễn Niệm Sơ mừng rơn: "Thì ra con đường này có người ở thật!" Nói đoạn, cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: "Sao anh biết ạ?"
Lệ Đằng đáp: "Đoán mò."
Nguyễn Niệm Sơ: "...."
Anh quay đầu liếc cô một cái: "Đường đất nông thôn đều là do mọi người đi nhiều mà thành. Nếu em lạc đường, không tìm được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ngam/1691714/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.