Phương Giác khẽ cắn răng, bảo Đồ Lương đi trước, còn mình thì trong ánh mắt của mọi người, run run rẩy rẩy đi tới trước mặt Bạch Tuần, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, Bạch Tuần rũ mắt, nói: “Ngồi xuống.”
Mấy người nhìn nhau, ai cũng không hỏi nhiều —— đại khái là ở trong mắt bọn họ, chuyện như vậy cũng coi như bình thường. Bọn họ cứ trò chuyện, Phương Giác mới vừa vội vã uống hai chén, rượu có tác dụng chậm rất lớn, ánh mắt cậu có chút mờ mịt, cứ ngồi ở trên ghế sa lon.
Bạch Tuần cũng không nói gì, từ từ uống rượu.
Phương Giác mơ mơ hồ hồ, một cái tay đặt lên quần tây của cậu mà vuốt, Phương Giác giật mình một cái, nhìn về phía tay Bạch Tuần. Bọn họ ngồi trong góc tối, không ai có thể thấy rõ, nhưng Phương Giác vẫn căng thẳng, cậu giữ chặt tay Bạch Tuần, giọng nói rất nhỏ: “Không muốn…”
“Tiểu Giác, ” Bạch Tuần nghiêng đầu, thấp giọng nói, “Không nên chọc anh tức giận.”
Phương Giác run lên, có chút sợ hãi khó giải thích được, Bạch Tuần nhẹ nhàng đẩy bàn tay chống cự của cậu, tay không mở quần của cậu, chỉ là cách quần xoa xoa hạ thân, Phương Giác hô hấp dần nặng.
dương v*t căng phồng, đội quần nổi lên một cái lều nhỏ, thậm chí tay trái của Bạch Tuần còn cầm ly cocktail, nhâm nhi, một cái tay khác lại đang gãi đỉnh dương v*t của Phương Giác, cuống họng Phương Giác phát ra tiếng nghẹn ngào, cậu nhấc cánh tay, cắn ống tay áo, nuốt hết tiếng rên rỉ xuống.
“Bạch Tuần…” Phương Giác chịu thua,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ngay-tan-tinh/44427/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.