Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trình Mộc Phong liền đứng lên, nhìn tiểu hài tử bên cạnh vẫn còn ngủ say, vì thế cũng không đánh thức y.
Khách điếm cách đó không xa, Tô Ngọc đang xoa bóp eo cho Đường tiểu thiếu gia đang ngáy o o, đột nhiên thấy Đường Hiên mở mắt.
“Ta làm mạnh quá à?” Tô Ngọc vuốt khuôn mặt y: “Còn sớm mà, ngủ tiếp đi.”
“Không phải, trên nóc có người.” Đường Hiên khoác y phục lên, nắm chặt bội kiếm của mình: “Ta ra ngoài xem một chút.”
“Ngươi cẩn thận.” Tô Ngọc cực kỳ chán nản công phu của mình.
Đường Hiên gật gật đầu, thật cẩn thận lật nóc phòng lên, đã thấy Trình Mộc Phong ngồi ở chỗ kia.
“Là ngươi?” Đường Hiên nhẹ nhàng thở ra, thu bội kiếm của mình lại: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Có việc tìm ngươi.” Trình Mộc Phong đứng lên: “Chuyện này, có lẽ chỉ có ngươi mới có thể làm.”
“Chuyện gì?” Đường Hiên nghi hoặc.
“Chúng ta tìm được Đường chưởng môn rồi.” Trình Mộc Phong nói.
“Cái gì?” Đường Hiên mừng rỡ: “Phụ thân ta còn sống?”
“Đúng vậy.” Trình Mộc Phong gật đầu.
“Mau dẫn ta đi tìm hắn.” Đường Hiên lôi kéo Trình Mộc Phong muốn đi.
“Đợi một chút.” Trình Mộc Phong đứng lại: “Ta có điều kiện.”
“Điều kiện?” Đường Hiên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trình Mộc Phong.
“Ta dẫn ngươi đi gặp Đường chưởng môn, ngươi giúp ta thuyết phục hắn giao ra binh phù trong Tàng Bảo Đồ.” Dưới ánh trăng, Trình Mộc Phong gằn từng chữ.
“Binh phù?” Đường Hiên vốn ngẩn ra, sau đó cười trào phúng: “Không ngờ Trình thiếu hiệp hao tốn khổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-son-yen-vu-qua-giang-ho/1374382/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.