Buổi tối ngày hôm sau, phụ tử hai người đang nói chuyện phiếm, Đường Hiên đột nhiên nghe thấy phía xa hình như có tiếng bước chân mơ hồ, vì thế nhanh chóng nắm bội kiếm trốn dưới giường.
Một lát sau, quả nhiên thấy Nhạc Nhạc Uy bưng hộp đựng thức ăn đi đến.
Trên mặt Đường Ngạo Thiên không biến sắc, trong lòng ngầm ngạc nhiên, võ công của Tiểu Hiên quả nhiên rất cao, lại có thể cách xa như thế mà cảm thấy có người.
“Thế nào Đường chưởng môn, cân nhắc kỹ chưa?” Nhạc Uy lạnh lùng nói.
Đường Ngạo Thiên vẫn cười ngớ ngẩn như cũ, hào quang trong mắt tan rã.
“Giả ngây giả dại mười mấy năm, ngươi không mệt?” Nhạc Uy lắc đầu: “Ngươi không phiền, nhưng ta mệt. Cho ngươi mười ngày nữa, nếu mười ngày sau không giao binh phù ra, ta cho Đường gia ngươi đoạn tử tuyệt tôn.”
“Kéo, kéo xuống, diệt cửu tộc!” Đường Ngạo Thiên không kiên nhẫn phất tay.
“Ngươi có biết không, hiện tại ngươi đã thành ông nội, Nhị nữ nhi của ngươi đã sinh tôn tử cho ngươi.” Nhạc Uy cười âm lãnh: “Hài tử nhỏ như vậy, nếu nha hoàn, người hầu hầu hạ không cẩn thận một cái, nói không chừng liền mất đi. Còn có mấy đứa con trai bảo bối của ngươi, chỉ cần ta sử dụng chút thủ đoạn, có thể làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau, ngươi có tin hay không? Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, giao binh phù ra, ta bảo vệ Đường Môn của ngươi trăm năm bình an, như thế nào?”
Đường Ngạo Thiên mắt điếc tai ngơ, mở hộp đựng thức ăn ra, tự nhiên ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-son-yen-vu-qua-giang-ho/1374385/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.