Sinh mạng ngắn, có được bao nhiêu năm để yêu thương? Xin đừng để người cứ chờ đợi..
Chờ đợi rồi chờ đợi, năm tháng qua đi, cũng không hối tiếc. Nhưng thanh xuân của em, ai sẽ trả lại đây?
Thanh xuân cùng tình yêu luôn đến cùng nhau, có người mất đi đoạn thời gian tươi đẹp nhưng tìm được người nguyện cùng mình đi đến hết đời; có người tìm không được người yêu mình chết đi sống lại nhưng có được đoạn kí ức thời trẻ tươi đẹp nhất.
Nhìn lại, hình như bởi vì yêu anh, mà cả hai em cũng đều không có được.
Doãn Khiết Nhi co gối ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Cô không biết mình nói với anh sẽ chờ, là quyết định sai hay đúng, mà họ đã không gặp nhau đã mấy tuần rồi.
Lòng lúc này thật rối..
Rất nhớ rất nhớ.
Cũng rất đau rất đau.
Bầu trời đêm u ám chỉ lưu lại những ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng, những ngôi sao lấp lánh trên kia đều đơn độc một mình.
Đặng Dĩ Hằng.. lúc này anh đang làm gì?
Anh có đang suy nghĩ về chuyện giữa chúng ta?
Anh có đang nghĩ đến em không?
Có đang nhớ đến em như em đang nhớ về anh không?
Ngồi bên ngoài ban công rất lâu, lâu đến mức cả người đã tê lại, cô mới chậm rãi đứng lên trở vào phòng.
...
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời gọi cô tỉnh giấc, Doãn Khiết Nhi nhận được một cuộc điện thoại từ Đặng Dĩ Hằng.
- Chào buổi sáng, Khiết nhi. - Đặng Dĩ Hằng lên tiếng trước.
Cô còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-than-17-nam-gio-yeu-duoc-chua/912491/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.