Khi Hàn Thành lại ở qua đêm với Giang Mẫn mà không về nhà.
Tôi đã rất bình tĩnh.
Anh ấy về nhà vào buổi trưa, mang theo điểm tâm của Hằng Phúc Lâu, nhìn thấy tôi, hiếm khi anh ấy chủ động giải thích:
“Đã lâu không tụ họp, uống nhiều quá nên bọn anh tìm một khách sạn gần đó để ngủ lại, nhưng bọn anh không ngủ chung giường, anh ngủ dưới sàn.”
Anh ấy nhấn mạnh điều này.
Dù sao lần trước cũng vì chuyện này mà chúng tôi đã cãi nhau rất to.
Tôi trách anh ấy đã kết hôn mà không chịu vạch ra ranh giới với bạn khác giới, vậy nên tôi đã kiên quyết, đòi đối chất với Giang Mẫn.
Giang Mẫn là cô gái lớn lên cùng nhóm bạn trong khu chung cư của anh ấy.
Dù là con gái nhưng tính tình lại rất thoải mái.
Với ai cũng thân thiết như anh em.
Tôi không ít lần thấy Giang Mẫn vô tư ngồi lên đùi của đám bạn trai đó, cười đùa, thậm chí không ngại dùng chung một ly rượu.
Lúc đầu, anh ấy còn kiên nhẫn giải thích.
Sau đó, anh ấy bực mình, thẳng thừng bỏ lại một câu “Nếu giữa tụi anh có chuyện gì thì đã xảy ra lâu rồi, bây giờ cũng chẳng đến lượt em lấy anh” rồi đóng cửa bỏ đi.
Buồn cười là.
Bạn bè anh ấy khuyên tôi:
“Giang Mẫn là người lớn lên cùng cậu ấy, tính cô ấy là thế, Hàn Thành thực sự chỉ coi cô ấy như trẻ con.”
Trẻ con?
25 tuổi cũng tính là trẻ con sao?
Tôi khó chịu, rồi nói nếu không biết giữ khoảng cách thì ly hôn.
Từ đó, Hàn Thành thực sự giữ khoảng cách với Giang Mẫn một thời gian, nhưng kết quả là, Giang Mẫn lại thường xuyên bóng gió khi có tôi ở đó:
“Chị dâu, chị xem, em không ngồi cạnh anh Hàn đâu nhé?
“Anh Hàn, anh đừng tham gia trò chơi với bọn em nữa, kẻo chị dâu giận.”
“Anh Hàn không còn như xưa nữa, bị xích cổ rồi, em không dám lại gần.”
Cô ấy nói những điều này đều chọn lúc có mặt tôi.
Tự nhiên tạo ra bầu không khí ngại ngùng.
Lâu dần, danh tiếng tôi nhỏ nhen, hay ghen tuông, không biết lý lẽ, ai cũng biết.
Quan hệ giữa tôi và Hàn Thành cũng từ đó mà trở nên lạnh nhạt, xa cách.
Tỉnh lại.
Tôi nhìn hộp cơm trên tay Hàn Thành, món ăn mà tôi từng rất thích, giờ lại nhạt nhẽo vô vị.
Hàn Thành cũng nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, anh ấy đặt hộp cơm lên bàn, bước đến ôm tôi, giọng nói đầy vẻ dỗ dành:
“Vợ à, em vẫn luôn muốn xem phim đúng không? Hôm nay anh không đến công ty, chúng ta đi xem bộ phim mà em muốn xem nhé, nghe nói rất hay.”
Bộ phim đó tôi đã mong đợi từ lâu.
Khi vừa chiếu, tôi đã rủ Hàn Thành.
Anh ấy nói bận.
Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi thấy Giang Mẫn khoe vé xem phim trên trang cá nhân.
Hai tấm.
Mặc dù không thấy mặt, nhưng trong bức ảnh, chính là bàn tay quen thuộc và chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của Hàn Thành.
Tôi ngửi thấy mùi hương hoa lê thoang thoảng trên người Hàn Thành, mặt không biểu cảm gạt tay anh ấy ra, từ chối: “Không cần đâu.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.