Tôi tiếp tục bận rộn sắp xếp hành lý.
“Lục m Bạch.”
Giọng Hàn Thành pha chút giận dữ, nhìn hành động của tôi, anh ấy kéo tay tôi lại:
“Lại chơi trò bỏ nhà đi nữa à, anh đã nói rồi, anh và Giang Mẫn không có gì cả.”
“Em biết.”
Tôi bình tĩnh rút tay về: “Hai người chỉ là bạn bè thôi.”
Có vẻ như lời nói đó làm anh ấy cảm thấy khó chịu.
Hàn Thành mặt mày không thoải mái, miễn cưỡng buông tay, nhíu mày nói: “Vậy sao em còn giận…”
“Em đi công tác.”
Tôi giải thích.
Sắc mặt Hàn Thành càng khó coi hơn, nhìn tôi rất lâu, như muốn tìm ra dấu hiệu giả dối nào đó trên mặt tôi.
Nhưng, chẳng tìm thấy gì cả.
Phản ứng của tôi vẫn bình thản.
Bởi vì, tôi đã không còn quan tâm nữa.
Anh ấy xem phim với ai, qua đêm không về với ai, hẹn hò với ai…
Đều, tùy thôi.
Thấy tôi không giận.
Hàn Thành lại càng giận hơn.
Dường như anh ấy cho rằng tôi đang giận dỗi, anh ấy cố gắng bù đắp, lấy điện thoại ra để đặt vé xem phim.
Tôi nhìn anh ấy tìm kiếm một cách lo lắng.
Cuối cùng.
Tôi không nhịn được, nhẹ giọng nhắc: “Bộ phim đó đã không còn chiếu nữa rồi.”
Ngón tay Hàn Thành dừng lại trên màn hình điện thoại.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy nhiều loại cảm xúc trên khuôn mặt anh ấy.
Không khí tràn ngập sự căng thẳng.
Món ăn trên bàn, từng chút một trở nên lạnh dần.
Tôi cúi xuống, đặt món đồ cuối cùng vào vali, đóng nắp lại.
Sau ngày đó.
Hàn Thành đột nhiên trở nên nhiệt tình với tôi.
Trong mấy ngày tôi đi công tác, anh ấy đều nhắn tin hỏi thăm sáng chiều, hỏi tôi về thời gian trở về.
Tôi đã nói với anh ấy.
Ngày tôi trở về, khi ra khỏi sân bay, tôi thấy xe của anh ấy.
Chiếc Bugatti màu đen, đậu bên lề đường.
Thấy tôi, anh ấy nhanh chóng xuống xe, chủ động bước tới cầm hành lý giúp tôi.
Chỉ khi tôi đến gần xe, ở ghế phụ, tôi mới nhìn thấy Giang Mẫn.
Cô ấy ngồi bắt chéo chân, tay đặt lên cửa sổ xe, thấy tôi, cười ngọt ngào: “Chị dâu, cho em đi nhờ xe nhé, lát nữa em sẽ nhường ghế phụ cho chị mà…”
Cô ấy cười hề hề.
Miệng thì nói vậy, nhưng không có ý định di chuyển.
Hàn Thành đặt hành lý vào cốp xe, thấy tôi đứng yên, giọng có chút không thoải mái:
“Cô ấy tình cờ ở gần đây, nên xin đi nhờ, cô ấy bị say xe, nên đoạn đường này em nhường cô ấy ngồi ghế phụ nhé.”
Trước đây khi cãi nhau, tôi đã luôn nhắc lại chuyện Giang Mẫn mỗi lần đi chơi đều chiếm ghế phụ.
Tôi chưa kịp mở miệng, Giang Mẫn đã thò đầu ra khỏi cửa sổ, mắt cười híp lại tiếp lời:
“May mà hôm nay anh Hàn ở gần đây, nếu không em ở cái nơi heo hút này, cũng không thể bắt được taxi, chị dâu, chị đừng suy nghĩ nhiều, trong nhóm có ghi lại cuộc trò chuyện mà…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.