Cái nhóm đó, là nhóm bạn từ nhỏ của họ.
Trong nhóm không có tôi.
“Tất nhiên, nếu anh Hàn không cứu em, em sẽ méc với ba mẹ nuôi!”
Giang Mẫn tiếp tục nói, còn giả vờ đấm một cú vào ngực Hàn Thành.
Tay cô ấy duỗi ra một nửa, lại như nhớ ra điều gì, rụt lại, còn nháy mắt với tôi đầy áy náy: “Chị dâu, em quen rồi, không có ý gì đâu…”
Từ sau lần cãi nhau lớn với Hàn Thành, Giang Mẫn từ việc vô tư đụng chạm, chuyển thành việc giả vờ thận trọng khi đụng chạm.
Dường như, tất cả chỉ là do tôi tính toán chi ly, mới khiến cô ấy cố tình giữ khoảng cách với Hàn Thành.
Nhưng nếu Giang Mẫn thật sự muốn giữ khoảng cách, tại sao chưa được bao lâu lại tiếp tục qua đêm không về, hẹn hò riêng với anh ấy…
Thậm chí, tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt khiêu khích từ cô ấy.
Chiêu trò nhỏ này của cô ấy, nếu là trước đây, chắc chắn sẽ khiến tôi nổi giận.
Nhưng bây giờ.
Tôi lười phải đối phó, thậm chí khi Hàn Thành bảo Giang Mẫn xuống xe, tôi chỉ vẫy tay, mở cửa xe phía sau:
“Không sao, dù sao em cũng có một người bạn, tiện đường đi cùng, em và anh ấy cùng ngồi ghế sau.”
“Bạn, ở đâu?”
Chưa kịp để Hàn Thành ngạc nhiên, tôi đã nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Quay lại nhìn, mặt tôi lập tức thay đổi.
Một chàng trai vai rộng eo thon, ăn mặc sặc sỡ kéo theo một vali hớn hở chạy tới, vừa đứng lại đã than phiền với tôi:
” m m, cậu không có tình nghĩa gì cả, mình mới vừa kéo cái vali, ngoảnh lại đã không thấy cậu đâu.”
Chàng trai nói xong, đáng thương ôm lấy cánh tay tôi, nũng nịu:
“Mình không quen ai ở đây, cậu phải chịu trách nhiệm với mình.”
Cảnh tượng này.
Khiến Hàn Thành và Giang Mẫn cùng ngẩn ra.
Rất nhanh sau đó, Hàn Thành liền phản ứng lại, kéo tôi qua một bên:
“Đây là bạn mà em nói?”
Giọng anh ấy pha chút khó chịu, nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, lông mày nhíu lại như muốn kẹp chết con muỗi.
“Đúng vậy, tôi là bạn tốt của m m, tôi tên là Thôi Nam Húc.”
Thôi Nam Húc tự nhiên bắt tay Hàn Thành, đặt hành lý vào cốp xe, rồi nhảy vào ghế sau, hớn hở vẫy tay với tôi:
” m m, mau lên xe.”
Tôi định lên xe, nhưng bị Hàn Thành chặn lại.
“Em yêu, nam nữ thụ thụ bất thân, em và một chàng trai ngồi cùng nhau, không thích hợp đâu?”
Anh ấy đứng sát tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của anh ấy.
Tôi thản nhiên: “Chỉ là bạn thôi.”
Tôi liếc nhìn Giang Mẫn vẫn ngồi yên trên ghế phụ.
Ngay lúc đó, Hàn Thành im bặt.
…
Thôi Nam Húc kéo tôi nói chuyện suốt đoạn đường.
Khiến ghế trước trở nên im ắng lạ thường.
Không phải Giang Mẫn không thích nói chuyện.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.