Được biết Nhiếp Nhật Phục đã tiêu diệt Bạch hổ, vị tướng đắc lực của Cửu vĩ
hồ, Thanh Ô tộc trưởng vừa mừng vừa sợ, đối diện với hành cung của Thánh
Mẫu nương nương đã bị phá hủy, bà ta không biết nên nói gì mới được, mấu
chốt là không làm gì được người phá hoại.
Thay vào đó, Nhiếp Nhật Phục chủ động bay đến đây hỏi bà ta, “Tộc trưởng,
Cửu vĩ hồ có sợ ánh nắng mặt trời thiêu đốt không?”
Thanh Ô tộc trưởng: “Đương nhiên có sợ.”
Nhiếp Nhật Phục: “Có nghĩa là, nếu như chúng ta đào Trấn Linh chung lên,
khiến cô ta bộc lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, có phải cô ta sẽ bị ánh nắng đốt
cháy, và chúng ta có thể tiêu diệt cô ta hay không?”
Thanh Ô tộc trưởng lắc đầu, xòe một bàn tay ra để biểu thị, “Trấn Linh chung
vốn là một món pháp bảo lờn cỡ bàn tay, sau khi phóng ra nó có thể biến lớn
cực kỳ khổng lồ, nghe nói còn lớn hơn cả ngọn núi xây dựng hành cung. Phần
Trấn Linh chung to lớn như ngọn núi mà các ngươi nhìn thấy tại trong lòng
chảo đó chỉ là một góc của nó mà thôi, phần lớn của nó chôn sâu dưới lòng đất.
Sau khi pháp bảo này được dùng để trấn áp Cửu vĩ hồ, nó đã bị Cửu vĩ hồ dùng
tà khí ăn mòn phá hủy, không thể biến nhỏ trở lại, và cũng không thể giảm bớt
trọng lượng theo, nó cực kỳ nặng, ngay cả với tu vi của Cửu vĩ hồ cũng khó thể
lật tung được nó. Ngươi xác định ngươi có thể đào nó lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tien/1944838/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.