Dữu Khánh chưa vội trả lời, trước tiên xoay người lại vẫy tay về phía Nam
Trúc, cất tiếng gọi to, “Lão Thất, tới đây.”
Nam béo lập tức phi thân lướt đến, hạ xuống trước mặt mọi người, nhìn nhìn
tình cảnh bi thảm của Thanh Nha, âm thầm than thở, tên gia hỏa này sao mà ở
đâu cũng bị trừng trị, lúc trước ở tại Ảo Vọng cũng là như thế.
Gã xua tan những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, rồi hỏi: “Sao vậy?”
Sô Vũ phát hiện thấy tên mập này cũng rất can đảm, nhìn thấy mấy người bọn
họ mà không hề hoảng sợ chút nào.
Dữu Khánh chỉ vào bọc nhỏ trước ngực gã, “Lấy ra cho mọi người xem.”
Đưa thứ này cho bọn họ xem ư? Nam Trúc chỉ cái bọc, như muốn hỏi ngươi có
chắc không?
Dữu Khánh không muốn dông dài với gã, cũng không thể mày đi mắt lại ra ám
hiệu ngay trước mặt mọi người, hắn trực tiếp duỗi tay lấy bọc đồ xuống, mở ra
ngay tại chỗ, “Củ cải trắng” kia lộ ra, hắn chuyển quanh nửa vòng để cho mọi
người nhìn xem.
Hướng Lan Huyên và Ô Ô vô thức trao đổi ánh mắt với nhau, hai người biết rõ
thứ này là gì, đều không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Sô Vũ nghi hoặc, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Dữu Khánh: “Không phải Tứ động chủ hỏi làm thế nào mở ra cổng vào tiên phủ
sao? Đây chính là chìa khóa cổng tiên phủ này.”
Chìa khóa? Thanh Nha mở to hai mắt nhìn, không phải là nhìn chìa khóa gì đó,
mà là nhìn chằm chằm vào mặt Dữu Khánh, vẻ mặt phẫn hận rất rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tien/1945686/chuong-1380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.