Sáng ngày thi đại học phụ, Ninh Nhĩ mở cửa thì thấy Thiệu Bách Hàn đã đứng sẵn trước cửa nhà đợi cậu. Thấy mặt cậu, hắn giơ tay chào, cười mỉm với mẹ Ninh. Đợi cậu đóng cửa rồi, hắn mới nháy mắt ra hiệu, nắm cổ tay Ninh Nhĩ đi xuống nhà.
“Cầm hết đồ đạc đi chưa?”
Ninh Nhĩ hồi hộp gật đầu, lại nói: “Anh cũng mang hết đồ rồi chứ? Phải đem cả bút chì 2B nữa đó, anh đừng quên nhé. Mà cũng chỉ được cho dùng bút mực đen thôi. Anh tô đáp án có cần thước tô không, có mang theo không? Còn cả phiếu thi và chứng minh thư, cục tẩy nữa…”
Nói liến thoắng một hồi cậu mới phát hiện Thiệu Bách Hàn không nói gì cả. Nhìn sang hắn, mặt cậu đỏ như gấc. Người ấy dừng bước, mỉm cười nhìn cậu. Điên thật, cứ cười tủm tỉm nhìn cậu chằm chặp làm cậu mắc cỡ: “Anh cười gì thế…”
Hai người đã đến cổng chung cư, mùa đông mặc nhiều đồ, ống áo Thiệu Bách Hàn rất rộng, hắn xáp lại gần len lén nắm tay cậu. Giọng hắn đong đầy ý cười: “Chẳng lẽ Tiểu Nhĩ quan tâm anh mà anh không được vui hả?”
Môi cậu mấp máy nhưng chả biết phản bác kiểu gì, mặt càng đỏ hơn. Cậu tìm được một cái cớ: “Tại anh hay đễnh đãng chứ bộ. Đợt thi tháng trước anh quên mang ngòi chì 2B… À phải, lần này anh có mang không đó, đừng có quên nữa nha.”
“Quên cũng chả sao cả. Anh sẽ giơ tay báo với giáo viên và nói với giám thị.” Thiệu Bách Hàn cười mỉm, “Thầy ơi, em không có ngòi bút.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tinh-ca-nho-mac-than-hoan/2364742/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.